Chương 215: Ăn thịt với nhau
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1474 chữ
- 2022-02-06 11:31:25
Mặc dù vẻ mặt này rất gợi đòn, nhưng vẫn lung lay được Triệu Tiểu Dã: Sao trước đây trong trò chơi không phát hiện ra, lúc người này cười lên còn rất8 đáng yêu.
Hừ, cậu không nói tôi cũng biết,
Triệu Tiểu Dã vừa suy nghĩ đã nghĩ tới chỗ có vấn đề,
Cậu theo dõi Weibo của tôi phải không? 3Nói đi, Weibo cậu tên gì.
Chủ quán thịt nướng vẫn bình thản gọi nhân viên quán tới phục vụ bàn của bọn họ, còn mình thì trở về trước máy vi tính, qua camera âm thầm quan sát mối quan hệ giữa ba người này.
Ánh mắt của hắn ta phần nhiều là đặt trên mặt Triệu Tiểu Dã.
Tưởng chừng như là biến thành một người khác rồi.
Ăn!
Tầm Hoan không hề khách sáo trả lời.
Vả lại hôm nay còn xảy ra chuyện
rình coi
... Đúng là rất biến thái nữa! Có chết cũng không thể nói!
Quai hàm Triệu Tiểu Dã phồng phồng lên, không nói gì thêm nữa. Đợi tới khi cô ấy đi tới quán thịt nướng, lại thấy được thanh niên đã gặp ở quán lẩu đó.
Bạch Niệm Niệm:
...
Tầm Hoan cứ vừa nướng thịt, vừa lải nhải những lời mới nói ra đã quên như vậy, đợi tới khi cậu ta kịp phản ứng thì đã phát hiện thịt đều bị hai cô gái đối diện ăn hết rồi, trong khi bản thân cậu ta thì chưa ăn được một miếng nào!
Một giây kế tiếp, cô mới nhìn rõ thiếu niên đi theo sau lưng Triệu Tiểu Dã tiến vào quán, không biết tại sao, dáng đi đứng của cậu ta làm cho cô nghĩ đến một cụm từ: hùng hùng hổ hổ.
Nhưng gương mặt của cậu ta rõ ràng là trắng nõn như vậy, thanh tú như vậy, thậm chí còn có chút dễ thương nữa, giống như là một mỹ thiếu niên sạch sẽ trong veo bước ra từ trong manga.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy ông chủ trẻ tuổi này hơi kỳ lạ, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra kỳ lạ ở chỗ nào, cho đến khi Triệu Tiểu Dã trở lại, cô rõ ràng thấy được ánh mắt của hắn ta liền sáng lên.
À… Hóa ra là vậy.
Rốt cuộc, Bạch Niệm Niệm đã hiểu ra.
Đây là một cái bàn bốn người, trên một cái ghế khác để túi của Triệu Tiểu Dã cùng Bạch Niệm Niệm, cho nên Tầm Hoan liền bày một vẻ mặt vui cười với chủ quán thịt nướng, ngồi xuống cái ghế mà hắn ta đã ân cần kéo ra đó.
Cậu ta cảm thấy ông chủ này có hơi quen mắt.
Nếu như cậu ta không trừng mắt nhìn cô thì có lẽ còn đẹp hơn một chút.
Đúng là có duyên, lại gặp mặt nữa rồi.
Chủ tiệm thịt nướng nói với Triệu Tiểu Dã, còn ân cần kéo ghế giúp cô ấy nữa.
Khi thấy ánh mắt của người này, Tầm Hoan nhạy bén thay đổi mục tiêu ngay tức khắc, ánh mắt tựa như ra đa quét qua lại giữa hắn ta cùng Triệu Tiểu Dã. Bạch Niệm Niệm thấy dáng vẻ này của cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy khâm phục
Trạng thái tình cảm
của Thiên đường sành ăn - Trạng thái tình cảm của Tầm Hoan không phải là
Chó săn nhỏ oai phong lẫm liệt
sao, vừa nhìn như thế, đúng là có hơi giống.
Triệu Tiểu Dã gật đầu cảm ơn chủ quán thịt nướng, thái độ lễ phép mà hời hợt, sau đó cầm chén đũa của mình lên, mắt nhìn thẳng đi ngang qua hắn ta, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bạch Niệm Niệm.
Nhớ mãi không quên vậy mà giấu Không quên tình đầu đi ăn cơm cùng với người đàn ông khác?! Bản báo cáo nhỏ của Tầm Hoan miêu tả sống động như thật.
Triệu Tiểu Dã vừa liếc mắt đã bắt được ý nghĩ của Tầm Hoan, cô ấy liền hất tay:
Cậu đang nghĩ cái gì đấy!
Sau đó, giẫm giày cao gót lộp cộp lộp cộp đi vào trong, Tầm Hoan lập tức đuổi theo.
Hắn ta đang đứng bên cạnh trò chuyện với Bạch Niệm Niệm, thậm chí còn giúp Bạch Niệm Niệm nướng thịt nữa!
Triệu Tiểu Dã liền có một cảm giác
Củ cải trắng nhà mình bị xx để ý rồi
, huống chi ban nãy cái tên đó còn nhìn chằm chằm mình! Triệu Tiểu Dã nhướng mày lên liền định đi vào bên trong, lại bị Tầm Hoan bắt lấy cánh tay:
Người đàn ông đó là ai? Có quan hệ gì với Nhớ mãi không quên?
Đây là cái gì? Mẹ kiếp, vậy mà hai người lại uống rượu?
Tầm Hoan thấy chất lỏng màu đỏ hồng trong ly của Bạch Niệm Niệm, không thể tin mà nói.
Tại sao tụi tôi không thể uống rượu, cũng đâu phải là vị thành niên giống cậu đâu.
Triệu Tiểu Dã cười híp mắt nói xong, thành công nhận được một ánh mắt xem thường của Tầm Hoan. Nhưng mà, cô ấy chẳng những không có mắng cậu ta giống như trong trò chơi mà lại hỏi cậu ta,
Ăn thịt không?
Bạch Niệm Niệm đang không biết phải làm sao, vừa ngẩng đầu đã thấy cuối cùng thì Triệu Tiểu Dã đã trở lại rồi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, người thanh niên này không phải là một vị khách đến ăn bình thường, mà là chủ của quán thịt nướng này. Ban nãy, lúc phòng giám sát thông báo nhân viên tiệm chú ý Bạch Niệm Niệm, hắn ta cũng vừa lúc đứng bên cạnh nhân viên của quán. Vốn là hắn ta không có chú ý tới Bạch Niệm Niệm, nhưng ngay tức khắc lại nhớ tới một thoáng kinh hồng () vừa nãy ở tiệm bán lẩu, sau đó mới tới trò chuyện với Bạch Niệm Niệm.
Cô ấy đẹp như thế, đẹp đến độ giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, tràn đầy gai nhọn mang tính công kích, nhưng vẫn khiến cho người ta cam tâm tình nguyện máu chảy đầm đìa.
Hắn tăng âm thanh lớn hơn, phân biệt tiếng động của bàn đó trong rất nhiều tiếng trao đổi của thực khách.
Triệu Tiểu Dã tiếp tục cười híp mắt:
Vậy thì tiếp theo sẽ do cậu phụ trách nướng thịt nhé.
Tầm Hoan:
...
() Một thoáng kinh hồng: ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.
Bạch Niệm Niệm vốn đang ăn thịt ngon lành, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp lại người thanh niên này, càng không nghĩ tới hắn ta là ông chủ của cửa tiệm này. Hắn ta nói, ban nãy trong tiệm có chút việc, cho nên liền đưa thẻ chờ ăn lẩu của mình cho người khác rồi. Hắn ta còn hỏi bạn cô đi đâu, thậm chí còn đảm nhiệm làm nhân viên phục vụ, giúp cô nướng thịt nữa.
Cậu ta không thể nói, nói là lộ nga6y. Cậu ta dùng
Âm thầm theo dõi
Triệu Tiểu Dã, bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý tới hành động của Triệu Tiểu Dã, nhưng trong danh sách người hâm m5ộ của Triệu Tiểu Dã lại không có tên của cậu ta.
Nếu như bị Triệu Tiểu Dã biết, thì cô ấy có thấy cậu ta biến thái hay không?
Thôi được thôi được, dù sao cậu ta cũng định tự mình nướng mà.
Nếu như anh cũng ở đây thì tốt rồi.
Tầm Hoan vừa lật thịt nướng, vừa nói,
Thật sự muốn gặp anh ấy sớm chút.
Nói xong ngước mắt nhìn Bạch Niệm Niệm:
Chị cố gắng lên nha, chị dâu.
Cậu ta cảm thấy như vậy rất bất công!
Này, hai người đúng là không biết ngượng ngùng luôn á, sao có thể ăn như vậy chứ!
Cô không có tắt định vị Weibo, có thể thấy rằng ban nãy lúc đăng hình xếp hàng thì đã để lộ tọa độ của mình rồi. 9
Tôi không có!
Tầm Hoan liền chối, lại chột dạ bổ sung thêm một câu,
Tôi không có chơi Weibo.
Triệu Tiểu Dã bỏ thịt vào miệng, cười hì hì. Cô ấy đã nhận ra từ sớm, nhưng không có nhắc nhở, chính là muốn xem cậu ta có thể lải nhải tới khi nào - hình như Tầm Hoan còn có hơi hồi hộp nữa, điều này làm cho cậu ta đáng yêu hơn lúc trong trò chơi nhiều.
Chẳng lẽ con trai bây giờ là ăn đáng yêu để lớn lên sao.
Cô còn cười!
Tầm Hoan
căm tức nhìn
Triệu Tiểu Dã,
Ăn nhiều như vậy, coi chừng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.