Chương 217: Gánh nặng đường xa
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1397 chữ
- 2022-02-06 11:31:22
Triệu Tiểu Dã gật đầu:
Ừ.
Sau đó cô ấy nghiêng đầu nói với Bạch Niệm Niệm:
Niệm Niệm, cậu có tin một hồi nữa, cậu ta8 cũng không biết mình học lớp mấy luôn không.
Bạch Niệm Niệm phì cười, Tầm Hoan cũng vui vẻ, phụ họa theo câu chuyện 3của cô ấy:
Vậy có muốn nói cho tôi địa chỉ nhà cô trước hay không?
Không được,
Tầm Hoan nghiêm túc nhìn cô ấy,
Trễ quá rồi, không an toàn.
Triệu Tiểu Dã hơi rung động, không nhịn được mà hỏi cậu ta:
Cậu về nhà như vậy, ba mẹ cậu sẽ không nổi giận chứ.
Tầm Hoan cười, vậy mà nụ cười đó rất là dịu dàng:
Không đâu, thật đó.
Cũng không cần,
Triệu Tiểu Dã cười nói,
Nếu uố9ng nhiều rồi thì ném cậu lại nơi này lau bàn trừ nợ luôn.
Thật ra thì lời này vẫn có hơi giống như đang hù dọa con ní6t, tương tự với
Con lại ồn ào thì sẽ ném con lại chỗ này làm việc, không cần con nữa
, nhưng Tầm Hoan đã không muốn phản bác 5nữa rồi.
Muốn thay đổi cái nhìn của cô ấy về mình thật sự là một chuyện vô cùng nặng nhọc, khó khăn.
Cuối cùng, bọn họ vẫn không gượng tới được tăng kế tiếp. Tầm Hoan nói mình
tửu lượng cũng được
quả nhiên là khoác lác, Bạch Niệm Niệm còn chưa say mà cậu ta đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
Bạch Niệm Niệm cho rằng có lẽ nồng độ của chai rượu hoa đào màu hồng nhỏ đó có hơi mạnh, bởi vì bình thường cho dù cô không phản đối Triệu Tiểu Dã dẫn vị thành niên đi uống rượu, thì ít nhất cũng sẽ khuyên chút gì đó, không đến nỗi để Tầm Hoan uống nhiều như vậy, nhưng kết quả là hôm nay, hai người trưởng thành các cô lại trơ mắt nhìn vị thành niên uống say.
Cô không hề nghĩ tửu lượng của mình cao hơn Tầm Hoan, lúc ban đầu mới uống còn thấy mệt rã rời, sau đó càng uống càng tỉnh táo hơn, dường như là đầu chưa từng tỉnh táo như vậy bao giờ cả.
Cậu ta còn chưa say đến nỗi không nhớ rõ địa chỉ nhà mình, sau khi nói cho Triệu Tiểu Dã liền nhìn xe cô ấy, rồi nói:
Tôi có thể, vào trong, nghỉ ngơi một lát không? Cô yên tâm đi, tôi không khó chịu, cũng không muốn ói, sẽ không, làm bẩn, xe cô.
Cậu ta trông thì có vẻ còn tỉnh táo, nhưng đầu lưỡi đã cứng lại rồi, nói cũng không được rõ ràng lắm.
Tôi ngồi, ghế phó lái, hai người, hai cô gái, ngồi phía sau.
Tầm Hoan cố gắng nói xong câu này, mở cửa xe ngồi vào trong, hình như chỉ mới vừa dính vào chỗ ngồi thì đã ngủ ngay rồi, ngay cả cửa xe cũng không đóng lại.
Tầm Hoan nhìn chất lỏng vàng rực rỡ bên trong cốc, rồi nói:
Để xem.
Nếu như cậu ta không uống nhiều thì đương nhiên là có thể đi tăng kế rồi.
Nhưng mà tại sao, rõ ràng còn chưa uống ngụm nào mà đã cảm thấy hơi say rồi thế này.
Nhưng mà, Triệu Tiểu Dã lại nói với cô, đây là chuyện bình thường, nếu cô uống tiếp nữa thì có thể tới trạng thái của Tầm Hoan rồi.
Triệu Tiểu Dã nói một câu này làm cho Bạch Niệm Niệm không dám lại rót thêm nữa. Cô và Triệu Tiểu Dã chạy ra ngoài ăn cơm uống rượu không sao, nhưng không thể uống nhiều, vì cô sợ ấn tượng của ba mẹ về Triệu Tiểu Dã không tốt, bởi lẽ, đa số cha mẹ đều cho rằng con của mình
học xấu
là bị
đứa trẻ xấu
khác lây.
Tiểu Dã, tụi mình đưa cậu ấy ra ngoài đi bộ chút đi, tỉnh rượu rồi đưa cậu ấy về?
Bạch Niệm Niệm lo lắng, sau khi về đến nhà, chắc là Tầm Hoan không có bị đánh đâu nhỉ...
Đôi mắt lúc trừng người tựa như một con chó săn nhỏ giờ phút này lại hơi nheo lại, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn đường lại giống một con chó nhỏ dịu ngoan vô hại, dường như trong mắt còn có ánh sáng đang nhấp nháy, trong suốt làm người ta không có can đảm nhìn thẳng vào.
Được rồi,
Triệu Tiểu Dã nhìn đi nơi khác, rồi nói,
Vậy báo địa chỉ cụ thể nhà cậu cho tôi đi.
Tiểu khu phía sau khu thương mại rất lớn, còn chia ra khu A, khu B, khu C, khu D, rõ ràng là hai người không thể ném cậu ta một mình lại tiểu khu mà không quan tâm tới được.
Triệu Tiểu Dã không nghĩ nhiều, nghe thấy Bạch Niệm Niệm nói như vậy, cũng không phản đối, gọi ông chủ tới tính tiền. Tầm Hoan đang mơ mơ màng màng đột nhiên tỉnh dậy, khăng khăng bảo phải để cậu ta trả tiền. Triệu Tiểu Dã cũng không tranh giành, tính về nhà rồi gửi bao lì xì QQ lại cho cậu ta.
Tầm Hoan đứng lên, hơi hơi chếnh choáng, mắt cũng không mở ra được, nhưng lại bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, vừa đi ra ngoài, vừa nói với Triệu Tiểu Dã:
Cô uống rượu rồi, đừng lái xe, tôi gọi một người, tới lái hộ cô.
Triệu Tiểu Dã nói:
Không sao đâu, lát nữa tôi tự mình gọi. Bây giờ đi tới đi lui, hóng gió, cho tỉnh táo chút.
Cô không cần đưa tôi về,
Tầm Hoan vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra,
Tự tôi, bắt xe về.
Triệu Tiểu Dã cũng không cản cậu ta, gương mặt trở nên hời hợt nói:
À, vậy lần sau không dẫn cậu theo nữa. Không đúng, không có lần sau đâu.
Tầm Hoan tựa như bị điểm huyệt, không nhúc nhích, phản ứng chậm chạp hiểu ra ý của Triệu Tiểu Dã, sau đó ngoan ngoãn cất điện thoại vào.
Không ngờ cô lại quen chỗ này như vậy,
Tầm Hoan đánh giá xung quanh, nói với Triệu Tiểu Dã,
Tôi còn tưởng là cô sẽ dẫn bọn tôi tới KTV nữa chứ.
Trong mắt cậu ta, dường như cô ấy trời sinh hẳn nên đứng dưới ánh đèn rực rỡ hoa lệ, qua lại giữa một rừng quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, chứ không phải ở trong rất nhiều tiếng cười hi hi ha ha ồn ào huyên náo, ngồi trên ghế xếp nhỏ thấp lùn, vây quanh bàn nhỏ dầu mỡ, ăn đậu phộng đậu nành mà ở đâu cũng có thể thấy được, ôm cốc thủy tinh nặng trĩu há miệng to uống bia, sau đó còn thở ra một tiếng
ha
thỏa mãn nữa.
Cậu muốn đi không?
Triệu Tiểu Dã hỏi cậu ta.
Triệu Tiểu Dã và Bạch Niệm Niệm:
...
Triệu Tiểu Dã gọi người tới lái thay, sau khi tài xế đến, Tầm Hoan lại giống như có kỳ tích, vậy mà mở mắt ra nhìn một cái. Ánh mắt đó, giống như là đang kiểm tra xem người ta có đạt tiêu chuẩn hay không. Thấy tài xế mà Triệu Tiểu Dã gọi là một nữ lái thế, cậu ta mới bằng lòng ngủ tiếp, thật là làm người ta phải dở khóc dở cười, lại càng cảm động hơn.
Tầm Hoan ngủ cả đường đi, cho đến khi tài xế lái xe đến cổng thông minh trước nhà cậu ta, Triệu Tiểu Dã mới đánh thức cậu ta dậy. Cậu ta trông có vẻ đã tỉnh táo hơn chút rồi, bảo Bạch Niệm Niệm cùng tài xế lái thay chờ một lúc, cậu ta có lời muốn nói với Triệu Tiểu Dã.
Bạch Niệm Niệm lập tức mở to hai mắt, nhìn nhau với Triệu Tiểu Dã.
Triệu Tiểu Dã đưa Tầm Hoan tới trước thang máy, Tầm Hoan không có nhấn nút thang máy, mà là đứng thẳng nhìn Triệu Tiểu Dã.
Từ trong xe, Bạch Niệm Niệm có thể nhìn thấy phòng tiếp khách lầu một rộng rãi sáng ngời đó, lúc này mới nhận ra, thì ra Tầm Hoan còn cao hơn Triệu Tiểu Dã một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.