• 222

Chương 219: Món kho tần ký


Nơi lần trước Bạch Niệm Niệm rời khỏi trò chơi là vùng lân cận Bích Thủy Tinh Không. Đa số kiến trúc ở vùng này đều là giả cổ, kh8ắp nơi có thể thấy được đèn lồng tản ra ánh sáng ấm áp, trên đèn lồng được miêu tả bằng hình ảnh thức ăn ngon rất sinh động, dườ3ng như không khiến cho người chơi ăn mập lên thì sẽ không cam lòng vậy, trong đêm khuya lại có một hương vị châm chọc của
phươn9g tiện truyền thông
.

Mùi thơm mà lúc vừa online Bạch Niệm Niệm ngửi thấy, chính là bay từ trong một con hẻm nhỏ cổ kính6 ra ngoài.

Đương nhiên là có thể rồi.
Cô nương NPC giữ nguyên vẻ mỉm cười, nhận lấy tiền vàng, sau đó múc một chén đồ kho đầy vung lên, cùng với cơm, canh đặt trên bàn thấp bên cạnh sạp nhỏ. Bạch Niệm Niệm liền chạy tới ngồi xuống, trong lòng vui sướng vô cùng, cảm thấy tối nay không ngủ cũng đáng giá lắm.

Woa, thơm quá đi, mùi gì vậy?
Bỗng nhiên, ở đầu hẻm có tiếng nói chuyện truyền tới.
Phía dưới đèn lồng màu vàng ấm áp có treo một bảng hiệu cổ kính, nét chữ
Món kho Tần Ký
trên đó dùng chữ phồn thể để viết.

Thì ra là món kho à.
Bạch Niệm Niệm cầm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng. Mùi thơm càng lúc càng nồng khiến cho cô nhìn từng hàng từng hàng thức ăn ngon chằm chằm không chớp mắt, lại không chú ý tới sắc mặt sầu muộn của chủ sạp nhỏ.

Món kho Tần Ký, mười vàng một phần, hai vị cô nương có muốn nếm thử không?
Lần này, hai người tiến vào phạm vi cảm ứng của NPC, NPC liền bắt đầu mời chào khách hàng, không hề đăm chiêu ủ dột như mới vừa rồi gặp Bạch Niệm Niệm.
Tiếc là, Bạch Niệm Niệm chỉ biết ăn ăn ăn, không hề phát hiện ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội nhận nhiệm vụ ẩn, dù gì thì kinh nghiệm chơi trò chơi của cô ít quá mà.

Chu choa, thì ra là món kho, Bánh Bánh, cậu có muốn nếm thử không?
Người chơi nữ nói chuyện mở mắt thật to, một bàn tay liên tục lắc lư cánh tay bạn của mình. Không đợi
Bánh Bánh
trả lời, ở đầu hẻm lại có một tiếng hô lớn truyền tới:
Chủ quán chủ quán! Cho một phần thập cẩm! Lấy thịt không lấy rau!

Bạch Niệm Niệm tò mò nhìn sang, người tới lần này là một người chơi nữ, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên đỉnh đầu đội một cái nón bóng chày, nhìn giống như là ra ngoài chạy bộ ban đêm vậy.
Về sau nữa, nữ sinh không ăn hải sản đó được bốc trúng thành khán giả may mắn, thay Vậy làm thế nào ăn một phần cá.
Trừ tên của nữ sinh đó ra thì Bạch Niệm Niệm đều nhớ ra rồi.
Đồng phục của năm chức nghiệp lớn trong Thiên đường sành ăn đều không phải là cổ trang, cũng không phải hiện đại, có thể nói là mang phong cách hiện đại cải tiến dựa theo phong cách Trung Quốc. Mà quần áo Cửa tiệm sành ăn bán ra lại bao gồm cả cổ kim trong và ngoài nước, nhưng bán đắt hàng nhất vẫn là những quần áo mà ở ngoài hiện thực rất ít mặc.
Chẳng hạn như bộ Hán phục trên người hai người chơi nữ ngửi mùi tới ban nãy, lại chẳng hạn như bộ váy nhỏ mang phong cách lolita mà Bạch Niệm Niệm mặc, còn có bộ quần áo cổ trang phong cách hiệp khách Triệu Tiểu Dã mặc, đều là kiểu dáng rất được người chơi yêu thích.
Đối với một người tham ăn mà nói thì khi đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, sao có thể không mắc chứng khó khăn trong chọn lựa chứ!

Có, có thể trộn chung lại không?
Lúc nói những lời này, tí nữa là nước miếng của Bạch Niệm Niệm đã chảy xuống rồi.

Có phải cậu ngốc hay không, bên trong món kho làm gì có hải sản...
Bánh Bánh cười nói.
Bạch Niệm Niệm lập tức nhớ ra hai người này là ai, chính là hai nữ sinh ngồi ở phía sau khu E lúc thi đấu Thần bếp. Lúc ấy, vì tuyển thủ dự thi làm quá nhiều hải sản, nữ sinh không thích ăn hải sản đó
ọe
rồi rời khỏi chỗ ngay, một người khác đuổi theo. Sau đó, Triệu Tiểu Dã không được vui liền đi ra ngoài tản bộ, Bạch Niệm Niệm còn gặp được hai người ở bên ngoài hội trường nữa.
Sau khi so sánh,
đồ thể thao
không có gì khác ngoài đời thực này lại thành kiểu rất ít được người chơi lựa chọn.

Tôi, chúng tôi cũng muốn trộn lại, muốn thịt cùng rau cải luôn, đúng rồi đúng rồi,
Thiếu nữ mặc Hán phục vừa mới nói chuyện lại nói với cô nương NPC,
Có cá không? Nếu có thì cho tôi một con cá, nhưng mà không lấy hải sản nha.


Cô nương muốn một phần món kho sao?

Một giọng nói trong trẻo kéo hồn vía bị đồ ăn ngon câu đi của Bạch Niệm Niệm quay về thân thể. Cô ngẩng đầu nhìn chủ sạp hàng nhỏ, đó là một cô gái thanh tú trắng nõn, trông có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, hai bím tóc bánh quai chẻo trên vai, trên đầu đội khăn đội đầu hoa trắng nền xanh, mặc trên người quần áo cùng màu, vừa nhẹ nhàng khoan khoái, lại vừa gọn gàng chỉnh tề.
Cô thò đầu nhìn vào trong, ở một đầu khác của hẻm nhỏ có một sạp hàng không hấp dẫn ánh mắt mấy.

Các5h xa vậy mà còn có thể ngửi thấy mùi thơm, không biết là món ngon gì đây.
Bạch Niệm Niệm lập tức đặt chuyện
ngủ
sang một bên, liếm môi đi xuyên qua hẻm nhỏ, đi tới cửa ra đó.

Bán thế nào vậy?
Bạch Niệm Niệm hỏi.

Mười vàng một phần. Cô nương muốn chọn món gì?
Cô nương NPC mở tấm vải lưới màu trắng trên món kho ra, để lộ ra thịt heo, thịt bò, móng heo, móng gà, cổ vịt, trứng, các loại rau cải... được kho vô cùng hấp dẫn. Xen lẫn bên trong mùi thịt còn có mùi thuốc Bắc thoang thoảng, một chút như vậy không làm người ta chán ghét mà ngược lại còn có thể khơi dậy cơn thèm ăn nữa.
Cô gái nhìn Bạch Niệm Niệm, khẽ mỉm cười. Nụ cười đó hòa nhã điềm đạm, có hơi ngọt ngào, thiện cảm của Bạch Niệm Niệm tăng lên rất nhiều.
Mặc dù trên đầu cô gái không có hiển thị tên, nhưng Bạch Niệm Niệm không cần dùng Hỏa nhãn kim tinh cũng biết nàng là một NPC, bởi lẽ có rất ít người chơi sẽ gọi người chơi khác là
cô nương
.
Bạch Niệm Niệm ngậm một miếng thịt trong miệng, nghiêng đầu nhìn đầu hẻm, hai người chơi cùng nhau đi tới. Hai người cao ngang nhau, cũng chỉ mặc một bộ Hán phục bán trong Cửa tiệm sành ăn, vừa thoải mái lại vừa đáng yêu. Bạch Niệm Niệm thấy hai người này hơi quen quen, nhưng lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở nơi nào rồi.
Mà hai người chơi nữ đó vừa nhìn thấy Bạch Niệm Niệm thì đã trừng to mắt lên, còn nhìn con Hỏa Kỳ Lân nằm dưới đất hai lần, giống như là đang xác nhận thân phận của Bạch Niệm Niệm vậy.
Cô nương NPC tay chân nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã múc xong món kho cho ba vị khách mới tới, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh Bạch Niệm Niệm. Trong phút chốc, bốn nữ sinh đều vùi đầu ăn ngấu nghiến, dường như là rất sợ người khác ăn xong trước sẽ cướp của các cô vậy.


Woa, cá này ngon thật đó,
Thiếu nữ mặc Hán phục không ăn được hải sản ăn thỏa thích đến nỗi ánh mắt cũng híp lại,
Bánh Bánh, cậu nếm thử đi, ngay cả xương cũng mềm rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.