• 222

Chương 226: Một vị dược liệu


Bốn người bàn bạc với nhau trong kênh tổ đội một hồi, Tô Kha ngẩng đầu lên nói với Tần Ngữ Hiên:
Đã qua lâu vậy rồi, anh đã tìm đư8ợc những người trước đây hại mình chưa?


Tần Ngữ Hiên gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định mà nghiêm túc:
Tìm được rồi.

Bốn người cùng sửng sốt. Mấy cô cứ tưởng nhiệm vụ kế tiếp sẽ là Tần Ngữ Hiên nhờ các cô đi tìm bọn người xấu đó, thậm chí cò9n trả thù thay anh ta nữa, nhưng lại không ngờ anh ta đã tìm được kẻ thù rồi, trông có vẻ cũng không ngu ngốc lắm đâu.

Thậ6t ra thì rất dễ tìm ra người này. Trong tiệc mừng thọ năm đó, những người nhận được lợi ích nhiều nhất sau khi nhà họ Tần sa sút l5à người đáng nghi nhất.

Xảy ra chuyện gì? Sao bây giờ mới đưa người tới?
Trong mắt Dư Thất Nương tử vĩnh viễn chỉ có bệnh nhân, vừa thấy mặt đã bắt đầu quở trách mấy người Bạch Niệm Niệm để cho người bệnh tàn tật bất hạnh này kéo tình trạng bệnh đến mức
Gần như không thể chữa trị được
.

Là sao?
Đôi mắt của Bạch Niệm Niệm sáng lên,
Ý cô là chân của anh ta còn có thể chữa trị sao?

Dư Thất Nương tử hất đầu lên:
Ở chỗ Dư Thất ta, chỉ có người chết mới không thể chữa trị!


Haiz, vậy bây giờ phải làm sao đây.
Tô Kha cào cào mái tóc ngắn, hình như nhiệm vụ đã ngày càng phức tạp hơn rồi.

Nếu như có Hàn Thư ở đây!!
Giọng điệu của Tần Ngữ Hiên trở nên vội vàng,
Nếu như Hàn Thư có thể tới kinh thành thì chúng ta đã có thể rửa sạch nỗi oan này rồi!

Tô Kha nhíu mày lại nói:
Sao anh lại chắc chắn như vậy?

Sau đó, bốn người Bạch Niệm Niệm lại biết được một nửa sự thật còn lại từ Tần Hàn Thư.
Mặc dù vị đại nhân đó giữ lại một mạng cho Tần Ngữ Hiên, nhưng dưới tay người quyền cao chức trọng không bao giờ thiếu loại người nịnh hót, huống chi còn có người mưu đồ xấu xa xúi giục gây chuyện nữa. Liền một tầng tính toán, một tầng nịnh hót, tầng tầng thúc đẩy, tầng tầng như vậy rơi xuống, cuối cùng đã dẫn tới kết quả nhà họ Tần bị tịch thu gia sản. Hai ông bà cụ Tần thị không chịu nhận tội, cho nên đã buồn phiền ảo não chết trong tù giam, chỉ còn lại một mình Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư gặp phải biến cố lớn như vậy, dường như đã trưởng thành ngay trong một đêm. Nàng tin tưởng phẩm chất con người của Tần Ngữ Hiên, nàng cũng cho rằng ngay từ khi bắt đầu thì chuyện này đã là một hồi âm mưu nhằm vào nhà họ Tần bọn họ rồi, thậm chí nàng còn từ trận hỏa hoạn đó nghi ngờ đến Thi thị, nhưng mà... nàng không có chứng cứ.
Được đấy, thoáng cái đã thăng lên thành nữ hiệp rồi.
NPC không thể tổ đội, cũng không thể truyền tống tức thời, chỉ có thể dựa vào phương tiện giao thông để di chuyển thôi. Vì vậy, Bạch Niệm Niệm được ngồi máy bay lần thứ hai trong Thiên đường sành ăn. Một nhóm bốn người dẫn theo một NPC vô cùng anh tuấn nhưng lại tàn tật, tạo thành một cảnh tượng rất thu hút, nhận được rất nhiều ánh mắt dõi theo.
Xuống máy bay, Bánh ngàn tầng lấy một chiếc xe ngựa rất giống bánh mì cuốn trong túi đeo lưng ra, cả đoạn đường đi tỏa ra mùi hương của hành dầu kéo bọn họ tới căn nhà lá nhỏ của Dư Thất Nương tử.

Nhưng mà...

Tần Ngữ Hiên còn chưa nói hết câu thì trong phòng đã có tiếng
rầm
truyền tới. Ngay sau đó, Tần Hàn Thư vén màn cửa lên - bởi vì dùng sức lực quá mạnh mà màn cửa cũng bị kéo rơi xuống rồi.

Tần Ngữ Hiên, ngươi còn…
Tiếng nói của Tần Hàn Thư khựng lại, ánh mắt rơi lên đùi của Tần Ngữ Hiên, gương mặt vì biến đen mà trông rất dữ tợn cũng khôi phục lại một ít.

Chẳng lẽ sinh nhật của bà cụ đó lại tới nữa rồi sao?
Bạch Niệm Niệm hỏi.

Đúng vậy!
Ánh mắt Tần Ngữ Hiên trở nên kiên định mà nói,
Thi thị chỉ có nửa tờ công thức gia truyền thôi, chắc chắn không thể làm ra được mùi vị của Tần Ký. Nếu như các cô nương có thể dẫn Hàn Thư tới đây, để ta cùng Hàn Thư tham gia tiệc mừng thọ thì chúng ta chắc chắn có thể rửa sạch được nỗi oan này rồi! Xin kính nhờ!

Nói xong, hai tay của anh ta đan xen vào nhau đặt lên trên trán, cúi lạy bốn người thật sâu.
Được đấy, Bạch Niệm Niệm nghĩ, mới bao lâu không gặp mà y thuật của nàng đã ngồi hỏa tiễn bay vèo vèo vèo lên trời rồi.
Căn nhà lá nhỏ của Dư Thất Nương tử chỉ có hai căn phòng, cho nên mọi người liền ghép ghế dựa ở phòng ngoài lại, thu xếp Tần Ngữ Hiên vào đó. Tần Ngữ Hiên thấy cảnh tượng này, mặt mày trở nên gấp gáp:
Không, không cần chữa trị chân của ta, chờ ta cùng Hàn Thư từ kinh thành trở về rồi chữa cũng không muộn...


Thân thể nho nhỏ hiện giờ của hai người mà còn muốn đi kinh thành?
Dư Thất Nương tử cười lạnh,
Chỉ sợ là có mạng đi, không mạng trở về.


Hàn Thư...
Trong mắt Tần Ngữ Hiên tràn ngập đau lòng cùng hối lỗi, nếu như không phải bị Dư Thất Nương tử khống chế thì chỉ sợ là anh ta đã quỳ xuống rồi.

Rất xin lỗi, Hàn Thư...
Trong mắt Tần Ngữ Hiên có giọt nước rơi xuống.
Nhưng Tần Hàn Thư lại đau thương cười một tiếng, rồi nói:
Bây giờ nói rất xin lỗi còn có ích sao?


Vấn đề là,
Bánh ngàn tầng cắt ngang đoạn đối thoại của hai người,
Bây giờ Tần Hàn Thư đã bệnh liệt giường, không thể tới được.

Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, may mà nàng không tới được, nếu không có lẽ vừa thấy mặt đã đánh nhau một trận rồi.

Vậy thì, làm phiền bốn vị nữ hiệp dẫn ta tới bên cạnh Hàn Thư, để ta chăm sóc cho nàng!
Tần Ngữ Hiên trịnh trọng nhờ vả.
Mấy nhà đó nhờ vào tiệc mừng thọ năm đó đã thành công đứng vững gót chân ở kinh thành, trong đó bao gồm nhà
Phường món kho Thi thị
- Thi thị cũng đến từ thành Tuyền Thủy như Tần Ngữ Hiên vậy, nhưng danh tiếng lại không bằng Món kho Tần Ký.
Mặc dù tạm thời Tần Ngữ Hiên không làm được món kho gia truyền, nhưng chưa bao giờ từ bỏ việc truy tìm sự thật. Sau nhiều lần công khai quan sát cùng dò la hỏi han thì cuối cùng có một ngày Tần Ngữ Hiên đã nghe được sự thật từ mấy tên bảo vệ của Phường món kho Thi thị sau khi bọn họ đã uống say.
Tần Ngữ Hiên liền đi cáo trạng Thi thị với quan phủ, nhưng từ sau khi Thi thị dùng một nửa công thức nấu món kho của Tần Ký để nhận được sự coi trọng của vị đại nhân nọ thì liền có kẻ chống lưng, người bình thường không dám đắc tội. Cáo trạng của Tần Ngữ Hiên lại lần nữa khiến anh ta suýt chút đã mất luôn cái mạng nhỏ, mà chân của anh ta cũng bị thương nghiêm trọng hơn.
Nhưng Tô Kha không vội nhận nhiệm vụ, mà giọng điệu mang theo nghi ngờ nói:
Vậy không phải anh viết thư kêu nàng tới là được rồi, sao còn phải lừa nàng chứ?


Ta...

Tần Ngữ Hiên bày ra vẻ mặt đau khổ, rồi nói:
Khi đó, ta cũng không biết nhà họ Tần đã xảy ra chuyện, ta vốn không muốn để họ bị cuốn vào...

Cho nên, nàng chỉ có thể vừa tránh né sự lùng xét của quan phủ, liên tục thay đổi địa điểm bày sạp, mượn nó để duy trì cuộc sống, vừa lần tìm dấu vết. Đồng thời, nàng vẫn chờ Tần Ngữ Hiên trở về, chờ anh ta cùng mình đi trả thù.

Nhưng thứ cuối cùng mà nàng đợi được lại là một lá thư như vậy, điều này sao có thể không khiến nàng đau khổ, sao có thể không sụp đổ cho được?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.