• 222

Chương 258: Nói ra rồi


Tầm Hoan rất muốn bổ đầu Hàn Tiểu Nhã ra xem bên trong chứa thứ gì, đã đến nước này rồi mà cô ta còn cho rằng Hàn Thanh Diễn có thể theo đu8ổi Triệu Tiểu Dã nữa? Buồn cười thật đấy.

Cậu ta không nói gì cả, chỉ hừ một tiếng, xoay người đi về bên cạnh Triệu Tiểu Dã, nói v3ới cô ấy:
Bạch Ngọc Kinh trên trời, tôi có một vấn đề đã muốn hỏi cô từ lâu rồi, mong cô có thể nghiêm túc trả lời tôi.



Nói.
G9iọng điệu Triệu Tiểu Dã bình tĩnh, nhưng Bạch Niệm Niệm nhìn thấy ngón út của bàn tay đặt sau lưng cô ấy đang khẽ run lên.

Triệu Tiểu Dã!
Không biết là do quá nóng nảy hay là trí nhớ không tốt, đã quên mất chuyện không vui lần trước rồi, mà Hàn Thanh Diễn lại gọi thẳng tên Triệu Tiểu Dã ra, sau đó vội nói:
Tôi biết hôm nay là tôi không đúng, cô đừng trong lúc giận dỗi mà...


Được thôi,
Triệu Tiểu Dã giống như không hề nghe thấy lời nói của Hàn Thanh Diễn mà nói với Tầm Hoan,
Tôi chờ cậu.

Đôi mắt Tầm Hoan có từng chấm từng chấm nhỏ lóe lên, tựa như bầu trời đầy sao vậy.
Triệu Tiểu Dã giương mắt nhìn cậu ta, cậu ta giống như bị giật mình vậy, vội vàng dời tầm mắt đi, lại giống như là nhớ tới thứ gì đó, chẳng bao lâu đã dời trở về,
dũng cảm
nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiểu Dã, hầu kết nơi cổ họng lặng lẽ trượt lên trượt xuống.
Triệu Tiểu Dã bị ánh mắt nghiêm túc như vậy làm giật mình, giả vờ như lơ đãng xoay nửa người đi, nhìn mảnh ruộng xanh um tươi tốt ở phía Đông, rồi nói:
À.


Vậy còn cô thì sao?
Có thể thấy được Tầm Hoan không hài lòng với câu trả lời của Triệu Tiểu Dã, bước một bước vòng tới trước mặt cô ấy, hai tay cũng sắp vịn tới hai bên người cô ấy, nhưng lại chợt rụt về giống như là đã làm sai vậy, sau đó cậu ta vắt tay ra sau lưng, cả người đứng nghiêm, rất giống biểu hiện ở trước thang máy vào đêm hôm đó… Cậu ta đang tự kiềm chế bản thân, kiềm chế xúc động ôm người trước mặt này vào lòng.
Ba người biến mất khỏi núi Tinh Lam, truyền tống trở về trụ sở bang hội ở núi Bắc Uyển. Mặc dù chuyện đã được giải quyết, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì dường như vẫn còn hơi bực bội. Nhưng đối với Tầm Hoan của khoảnh khắc này mà nói thì bực bội là thứ gì? Đều là mây bay! Trong tay cậu ta có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, nhưng điểm quan trọng bây giờ chính là, cậu ta nói ra rồi, cuối cùng thì cậu ta đã nói ra rồi!
Không hề nhận ra vẻ mặt của Triệu Tiểu Dã và Bạch Niệm Niệm khác thường.
Cho dù là như vậy thì mấy phút sau, sự thấp thỏm bất an đã bị hồi hộp cùng hưng phấn cưỡng ép áp chế xuống lại
ló đầu
ra lần nữa, trong tim như có một con mèo nhỏ đang làm trận làm thượng, túm tim cào phổi, làm hại cậu ta không được yên lòng.

Ưm ưm!
Tầm Hoan hắng giọng mấy cái, hơi không dám nhìn Triệu Tiểu Dã,
Ừm...


Nói.
Triệu Tiểu Dã vẫn là một chữ đó, tựa như rất là bình tĩnh, nhưng thật ra khi vừa nhìn thấy cậu ta sợ hãi thành như vậy thì cô ấy đã muốn đạp cậu ta một phát rồi.
Dường như cũng bị sự
tỉnh táo
của Triệu Tiểu Dã ảnh hưởng tới, đầu óc nóng lên của Tầm Hoan cũng dần hạ nhiệt, rốt cuộc ánh mắt cũng chuyển trở lại trên mặt Triệu Tiểu Dã, khẽ nói:
Những lời tôi mới vừa nói... tôi mới vừa nói đều là thật.

Tầm Hoa6n hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt của Triệu Tiểu Dã rồi nói:
Còn một năm rưỡi nữa là tôi đã có thể tốt nghiệp trung học, thi vào5 trường đại học mà cô đang học rồi. Bây giờ, tôi muốn hỏi cô, cô có bằng lòng chờ tôi một năm rưỡi này không, chờ tôi đến trường học theo đuổi cô?

Cậu ta đã tập luyện những lời nói này mấy chục mấy trăm lần trong giấc mộng rồi, mà bây giờ cuối cùng cũng đã nói ra. Mặc dù nói rất trôi chảy, không hề vấp váp chỗ nào cả, nhưng sau khi nói xong, cậu ta mới thấy hồi hộp.
Bạch Niệm Niệm nhìn sườn mặt của Triệu Tiểu Dã, cô phát hiện khóe miệng của Triệu Tiểu Dã khẽ cong lên, rồi lập tức bị đè ép trở xuống. Bạch Niệm Niệm cảm thấy những chuyện xúi quẩy mang tới chướng khí mù mịt xảy ra hôm nay bỗng chốc đã được thanh trừ sạch sẽ.
Vậy há chẳng phải sự chờ đợi trong yên lặng của cô ấy rất là lãng phí sao, hừ!
Tầm Hoan
cảm thấy
cả buổi, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, bày ra dáng vẻ đã quyết định. Triệu Tiểu Dã kinh ngạc nhìn cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta lại muốn ngoéo tay nữa, nhưng cậu ta lại đưa hai tay ra thao tác đùng đùng trên bàn phím ảo, lập tức trên thế giới đã xuất hiện một câu nói.

[Thế giới] [Tầm Hoan]: Bạch Ngọc Kinh trên trời, tôi thích cô! Tôi muốn đến trường đại học của cô theo đuổi cô! Cô có thể chờ tôi một năm rưỡi được không?


Triệu... Bạch Ngọc Kinh trên trời.
Hàn Thanh Diễn tức giận đến độ ngực phập phồng kịch liệt.
Dường như tâm trạng Triệu Tiểu Dã rất tốt, liền phá lệ quan tâm tới hắn ta một lần:
Anh thấy rồi đó, tôi đã đồng ý chờ cậu ấy một năm rưỡi rồi. Cho nên, anh hãy thông suốt đi.

Nói xong, Triệu Tiểu Dã hô một tiếng:
Đi!
với Tầm Hoan.

Câu trả lời của cô, là thật sao?
Tầm Hoan hạ thấp giọng, ánh mắt vẫn có chút tránh né,
Hay là... Hay là vì thoát khỏi người đó...

Giống như là sợ Triệu Tiểu Dã tức giận vậy, cậu ta không dám nói tiếp nữa.

Cậu cảm thấy thế nào?
Triệu Tiểu Dã không nỡ nhìn cậu ta băn khoăn, nhưng suy nghĩ lại một chút, nên! Ai bảo cậu ta sợ hãi thành như vậy, nếu không phải vì chuyện bất ngờ hôm nay, có phải chờ tới tận lúc tốt nghiệp thì cậu ta mới chịu nói ra không?
Triệu Tiểu Dã:
...


Thật là xảo quyệt.

Trên thế giới lập tức trở nên náo nhiệt, quần chúng ăn dưa vừa mới vây xem một vở kịch, bây giờ lại phát hiện có náo nhiệt khác để xem nữa rồi, người này còn hưng phấn hơn người kia nữa. Đầu tiên là Bang chủ ẩn mình khó gặp 'Diễn kiến vì thực' của Thức ăn là trời sử dụng bình luận Thiên đường để tỏ tình gián tiếp với Trưởng lão
Bạch Ngọc Kinh trên trời
của Nhà ăn đáng tin, nhưng lại khiến cho một Trưởng lão khác của Nhà ăn đáng tin là
Tầm Hoan
tức giận mắng lại, lúc ấy bọn họ đã đoán có phải là
Tình yêu tam giác
hay không. Kết quả là, sau đó hướng gió đã bị lệch đi, vậy mà Tầm Hoan đã từng là bang chúng của Thức ăn là trời, còn bị nói là gian tế nữa. Sau đó, Bạch Ngọc Kinh trên trời tức giận đến độ tóc dựng ngược lên, dựa vào sức lực một người mà mắng mất luôn bình luận của Thức ăn là trời, tiếp đó người nói thấy mấy người trong cuộc bọn họ đang mặt đối mặt cãi nhau...

Bọn họ vốn tưởng chuyện tới đây là kết thúc rồi, nhưng không ngờ câu chuyện lại quay trở về với suy đoán ban đầu của bọn họ. Quả nhiên, hai vị Trưởng lão của Nhà ăn đáng tin này có gì đó mờ ám. Điều mà một đám quần chúng ăn dưa không sợ nhất chính là phiền phức, bọn họ chỉ sợ chuyện không đủ lớn mà thôi, cho nên người này nối tiếp người kia thi nhau đăng bình luận lên thế giới.


[Thế giới] [Lỗ tai mèo]: Tôi cũng thích Bạch Ngọc Kinh trên trời! Nói tôi biết là trường đại học nào, tôi cũng muốn theo đuổi nữ thần!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.