• 328

Chương 266: Sinh ly tử biệt



Nhưng chuyện bản đồ kho báu phải làm sao đây?
Bạch Niệm Niệm không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này.

Hứa Dật Trì8nh nói:
Chẳng mất bao lâu nữa là Tiểu tham ăn tham ăn sẽ làm xong việc trở lại, Đại Meo cũng không phải tựu trường, có thể3 để hai người họ nghiên cứu trước. Dù sao trò chơi cũng chỉ là trò chơi thôi, bài vở vẫn quan trọng hơn mà.


Được!

Hai người hẹn xong với điều kiện tiên quyết để cùng lên mạng là
Nếu như không có gì ngoài ý muốn
, nhưng mà chuyện
ngoài ý muốn
này luôn là càng sợ nó xuất hiện thì nó sẽ càng xuất hiện.
Mới chính thức bắt đầu qua lại chưa đủ hai mươi bốn giờ đâu, thì có thể có cái gì khác chứ... Nếu như thoáng cái đã thay đổi nhiều thì mới không bình thường đó, cô nghĩ.

Bọn tớ đang nghiên cứu chuyện bản đồ kho báu này, về tới nhà rồi cậu có vào trò chơi không?
Triệu Tiểu Dã nói tiếp.

A lô, Niệm Niệm, cậu làm gì đó, sao không vào trò chơi?
Triệu Tiểu Dã hỏi.

À, tớ có chút việc, đang ở bên ngoài, một chốc nữa là về đến nhà rồi.
Bạch Niệm Niệm trả lời,
Sao vậy? Trong bang hội có chuyện gì sao?


Vâng!9
Bạch Niệm Niệm gật đầu thật mạnh. Mặc dù có đôi lúc Hứa Dật Trình rất nghiêm túc, tựa như một ông cụ non vậy, nhưng Bạch 6Niệm Niệm lại thích nhìn dáng vẻ chững chạc của hắn, cảm thấy hắn như vậy rất chín chắn, mang đến cảm giác an toàn cho ngườ5i khác.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì tối mai anh cũng online vào lúc bảy giờ rưỡi,
Hứa Dật Trình nói,
Ban ngày em phải học bài thật ngoan, không được lười biếng đó.

Bản thân cô cũng không biết mình có khơi dậy nổi tác dụng của
khuyên giải an ủi
hay không, nhưng khi cô đến, quả thật đã giúp bà nội Vương thoát ra khỏi đau thương, khiến bà phân tâm đi tiếp đón cô. Bạch Niệm Niệm nghĩ, cho dù cô không biết an ủi người khác lắm, nhưng nếu phân tán được một chút sự chú ý của bà nội Vương thì cũng không tính là quá vô dụng đúng không.
Việc tang lễ của bà nội Tôn đã do nhà tài trợ có lòng nhân ái phụ trách bố trí thỏa đáng hẳn hoi, nghe bà nội Vương nói, bọn họ đã bận rộn cả một ngày, cũng vừa mới rời đi thôi. Bạch Niệm Niệm vừa an ủi bà nội Vương, trong lòng vừa lặng lẽ cảm ơn những nhà hảo tâm không biết tên đó. Mãi đến hơn chín giờ, cô mới bị bà nội Vương
đuổi
về nhà. Bạch Niệm Niệm ngồi trên xe buýt, dọc theo đường đi nhớ lại từng chuyện từng chuyện liên quan tới bà nội Tôn, từng giọt từng giọt nước mắt đã kìm nén suốt một đêm liền lăn xuống, vùi lấp trong khăn quàng cổ màu đỏ sậm.

Không quên tình đầu: Anh làm xong rồi, em đang học bài hay chơi trò chơi?


Không quên tình đầu: Em đâu rồi Thắc mắc

Mặc dù đã là tháng ba, nhưng ban đêm ở thành phố phương Bắc vẫn có hơi lạnh. Lúc ra cửa, Bạch Niệm Niệm quên đeo khẩu trang, chạy một mạch trên đường cái, hơi thở màu trắng tròn tròn từ mũi miệng thở ra, rồi hòa vào trong gió đêm.
Cô bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới Viện dưỡng lão Ái tâm. Lúc đến nơi, sắc trời vốn ảm đạm nay càng đen tối hơn, tựa như một vũng mực đậm không thể hòa tan ra được vậy.
Vào một đầu xuân lạnh giá rét buốt như thế này, bà nội Tôn thích hút thuốc lá, nghiêm túc, ít khi nói cười, đã qua đời.
Người gọi điện thoại cho Bạch Niệm Niệm là chú Trương. Thật ra thì không phải ông ấy muốn gọi Tiểu Bạch tới để tham gia tang lễ, mà chỉ là thấy bà nội Vương rất buồn, mấy người họ cũng lo cho sức khỏe của bà, cho nên mới muốn để
Tiểu Bạch
mà bà thích nhất đến khuyên nhủ bà. Ý của chú Trương là muốn bảo cô nói mấy câu với bà nội Vương trong điện thoại là được, nhưng Bạch Niệm Niệm vừa sốt ruột liền bắt xe chạy tới nơi luôn rồi.
Thật ra thì cô và bà nội Tôn không ở cùng nhau nhiều, bởi vì tính cách của bà nội Tôn khá
nhạt
, thích yên lặng hút thuốc một mình, yên lặng suy nghĩ, không hề thích náo nhiệt như những người lớn tuổi khác. Có đôi khi trong lúc vô tình, Bạch Niệm Niệm nhìn gương mặt nghiêng yên tĩnh của bà sẽ luôn nghĩ, lúc còn trẻ nhất định là bà rất đẹp, cho dù đã già rồi thì cũng là một người đẹp tuổi xế chiều.
Sự ra đi của bà nội Tôn cũng không gây ra nhiều biến động cho Viện dưỡng lão Ái tâm, bởi vì, mọi người đều đã quen với sự chia ly như vậy rồi. Người càng lớn tuổi, đã thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, thì sẽ càng trở nên thờ ơ với chuyện đó hơn. Nhưng cho dù là như vậy, cho dù số lần trò chuyện giữa Bạch Niệm Niệm cùng bà nội Tôn chỉ có thể đếm trên hai bàn tay thì Bạch Niệm Niệm vẫn thấy rất buồn, chính bản thân cô cũng không thể biết tại sao lại như vậy nữa.

Có, có. Các cậu chơi trước đi, về nhà là tớ vào trò chơi ngay.

Bạch Niệm Niệm cúp điện thoại, mở QQ ra, phát hiện không có mạng, lúc này mới nhớ do ra ngoài vội quá cho nên đã quên bật data rồi. Tới khi cô kết nối mạng được thì cái tên quen thuộc liền nhảy ra.

Không phải,
Triệu Tiểu Dã vô cùng thần bí nói,
Nhưng thật ra thì bang chủ có hỏi thăm đó. Sao vậy, xác định quan hệ rồi thì có gì đó không giống lúc trước nữa sao? Có phải bắt đầu quản lý cậu, dính lấy cậu rồi không?

Bạch Niệm Niệm:
Ách... Không có đâu... Hình như chẳng có gì khác cả.

Chạng vạng tối, Hứa Dật Trình gửi một tin nhắn cho Bạch Niệm Niệm, nói hắn có chút việc, có lẽ buổi tối sẽ không thể online. Bạch Niệm Niệm đọc sách cả ngày, vốn định buổi tối vào trò chơi nghiên cứu bản đồ kho báu với mấy người Meo thật to thật to để thư giãn một chút, nhưng kết quả chưa kịp ăn cơm tối thì cô đã nhận được một cú điện thoại. Cái tên nhảy nhót trên màn hình hiển thị, là năm chữ
Viện dưỡng lão Ái tâm
.
Tay đang xới cơm của Bạch Niệm Niệm khẽ run lên, suýt chút nữa đã làm rơi cái bát xuống đất rồi.
Trên cái thế giới này trừ bản thân mình ra, thì những người khác đều là khách qua đường, không phải sao? Cho dù là người thân hay là bạn bè, mặc kệ có quan hệ máu mủ hay là không, hoặc sớm hoặc chiều, hoặc sinh ly hoặc tử biệt đều sẽ phải xa nhau. Người nào cũng hiểu quy luật này, nhưng khi chuyện ập tới trên đầu thì cô vẫn sẽ cảm thấy vô vàn xót xa.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Bạch Niệm Niệm. Cô lấy điện thoại di động ra, là Triệu Tiểu Dã gọi tới, nhưng phía dưới hiển thị cuộc gọi đến còn có một hàng chữ chú thích nhỏ, biểu thị cuộc gọi này là được gọi từ trong trò chơi kết nối với điện thoại đi động.

Không quên tình đầu: Anh vào trò chơi trước rồi, khi nào em thấy thì trả lời anh một tiếng nhé! Đáng thương

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.