• 222

Chương 268: Một tiệm nhỏ


Hứa Dật Trình nói:
Ừ, trước đây anh đã từng cùng người nhà tới đây du lịch.


Bạch Niệm Niệm gật đầu:
À, ra là vậy. 8Vậy thì chúng ta còn phải đi bao xa nữa mới có thể đến con phố đồ ăn ngon đó?


Bạch Niệm Niệm vừa hỏi như vậy, Hứa D3ật Trình liền sững sờ, bước chân cũng càng ngày càng chậm lại, cả người tụt lại phía sau cùng của đội ngũ. Hắn từ từ ngừng l9ại, không quay đầu, nhưng tầm mắt lại lặng lẽ dời từ bên trái sang bên phải, lại từ bên phải dời sang bên trái, hầu kết nơi 6cổ họng cũng chuyển động lên xuống
Bạch Niệm Niệm nhìn bản đồ bên trong công cụ tìm kiếm, hình như con phố gần bên này nhất, lại có liên quan đến
Thức ăn ngon
thì chỉ có Phố thức ăn ngon GX thôi, nhưng phương hướng của nó lại hoàn toàn trái ngược với hướng mà bây giờ bọn họ đang đi.

Em nghĩ là chúng ta đi hướng ngược lại đi, có thể sẽ dễ tìm được con phố đó hơn.
Cô nói.
Hứa Dật Trình:
... Vậy thì... Thử xem.

Nhưng Hứa Dật Trình lại đứng bên cạnh lau mồ hôi. Hắn biết suy nghĩ của Bạch Niệm Niệm, cô muốn qua mấy con hẻm này để đi quanh co ngược trở về, tránh sự lúng túng khi đi trở về bằng đường cũ. Nhưng nhìn biểu hiện của cô thì rõ ràng là cô chưa từng tới thành phố G, chỉ bằng mấy tấm bản đồ phẳng, không có hướng dẫn bằng giọng nói thì có thể tìm được con phố mà hắn nói thật sao? Còn không nhanh bằng cách tìm một tiệm nhỏ rồi truyền tống qua luôn.
Khoan đã, tiệm nhỏ...
Nhưng Bạch Niệm Niệm lại tràn đầy tự tin. Từ nhỏ đến lớn, gần như những nơi đã từng đi qua một lần cô đều có thể nhờ vào trí nhớ để đi trở lại chốn cũ, cho dù là vô tình đi nhầm đường thì cũng có thể
đã lỡ sai đường rồi thì cho sai luôn
mà đi tiếp tới con đường đúng. Nhờ chuyện này mà khi còn bé, cô rất tự hào, thậm chí cảm thấy bản thân có năng lực khác thường. Bây giờ, trong tay cô có bản đồ, lại càng tràn ngập tự tin hơn.

Đầu bếp, con phố mà anh nói đó, gọi là ‘Phố thức ăn ngon GX’ hả?
Bạch Niệm Niệm hỏi nhỏ.
Mặc dù có ấn tượng với mấy con phố đồ ăn ngon nổi tiếng ở thành phố G, nhưng cái nào là cái nào, ở nơi đâu thì Hứa Dật Trình lại không thể phân biệt rõ được.

Không nhớ rõ.
Hắn do dự nói.
Xưng hô này khiến cô dở khóc dở cười.

Anh nhớ rõ ràng con phố đó nằm ngay bên cạnh Thư viện Trần thị, chưa đi bao xa đã đến rồi,
Hứa Dật Trình nói khẽ. Hắn nhìn nhìn phía trước, nhà cao tầng san sát nhau, không giống đường phố trong trí nhớ lắm,
Chẳng lẽ là anh nhớ nhầm rồi sao?

Bạch Niệm Niệm chẳng biết phải làm sao, nhìn Hứa Dật Trình, trong lòng thầm gửi một icon
Đỡ trán
: Sao cô lại quên mất vị đầu bếp này là một anh chàng mù đường chứ?

Ừm, có thể là... Rượu ngon nào sợ ở trong ngõ sâu (), ẩn thân nơi chợ búa () gì đó thì sao? A ha ha.
Bạch Niệm Niệm cười ha hả rồi bổ sung thêm một câu,
Nếu không phải mắt đầu bếp sáng rõ thì đã bỏ lỡ mất rồi.

() Trong câu
Vàng thật không sợ lửa, rượu ngon không sợ ngõ sâu
. Nghĩa gốc là vàng thật dù có nung trong lửa vẫn không bị làm sao. Rượu ngon và thơm thì dù có ngõ sâu vẫn có người ngửi ra được, và biết tới.
() Nguyên văn:
Đại ẩn ẩn vu thị
, xuất phát từ câu
Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều
. Có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là
tiểu ẩn
. Còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là
trung ẩn
. Và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là
đại trí giả ngu
, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Bạch Niệm Niệm chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, trừng to mắt nhìn hắn,
Đầ5u bếp, anh... Đừng nói là...


Suỵt!
Hứa Dật Trình vội ra hiệu đừng lên tiếng, may mà những người khác vừa đi vừa trò chuyện cho nên không chú ý tới hai người đang nói gì. Thấy hai người bọn họ ngừng lại ở phía sau không chịu đi nữa, mọi người liền tò mò cao giọng hỏi:
Sao lại không đi nữa? Trộm nói gì vậy... Bang chủ? Bang chủ phu nhân!

Bạch Niệm Niệm lập tức giấu vẻ mặt ngạc nhiên đi, cười híp mắt nói:
Đang bàn nhiệm vụ... Ừm, Bang, Bang chủ phu nhân?

Với tư cách là một tài xế mù đường phải đi theo hướng dẫn giọng nói, hắn có thể nhận ra hướng đi bây giờ là sai lầm. Hứa Dật Trình hơi lúng túng đằng hắng một tiếng, định gọi mấy người Triệu Tiểu Dã, nhưng lại nghe Bạch Niệm Niệm cướp lời nói trước:
Này, quẹo cua thôi, quẹo cua thôi.

Đoàn người Triệu Tiểu Dã đã đi tới phía trước nghi ngờ quay đầu nhìn lại, Bạch Niệm Niệm chỉ vào một con hẻm nhỏ không bắt mắt mới vừa đi ngang qua, làm bộ nói:
Chỗ này, chỗ này.

Triệu Tiểu Dã duỗi cổ ra nhìn rồi đi trở về, còn nghi ngờ nói:
Sao lại ở bên trong góc xó vắng hoe này?

Ngay tại lúc Bạch Niệm Niệm chuẩn bị lặng lẽ dẫn mọi người đi trở về thì giọng nói của Hứa Dật Trình lại vang lên từ phía sau:
Tôi nhớ tới tên của một cửa tiệm, chúng ta hãy truyền tống thẳng tới đó luôn đi.



Í? Là tiệm gì? Giống như tiệm bánh bao Bao cỏ vào trò chơi mở cửa hàng hư cấu sao? Có phải ăn rất ngon không?
Tiểu Nghệ cuồng bạc hà cũng có mấy cửa tiệm ghi nhớ trong đầu rất muốn đi, nhưng lại không ở gần đây. Món ăn có thể được đầu bếp nhớ tới, nhất định là rất xuất sắc và siêu ngon đúng không?

Năm người bao gồm cả Bạch Niệm Niệm, mười con mắt đều tập trung lên mặt Hứa Dật Trình khiến hắn chẳng hiểu tại sao lại thấy hơi chột dạ.


Thật ra thì tôi chưa có ăn món ăn của cửa tiệm đó,
Hứa Dật Trình hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại, ăn ngay nói thật,
Tôi chỉ hơi có ấn tượng thôi. Có một khoảng thời gian, cửa tiệm đó rất hot trên mạng, tên gọi là ‘Thiên giai dạ sắc’, tất cả mọi thứ trong tiệm đều có liên quan đến ‘Ngôi sao’. Tôi nhớ lúc ấy đã từng nhìn thấy, mà vị trí của nó cách Thư viện Trần thị không xa, ngay trên con phố mà tôi nói đó.



Woa, hình như em cũng từng xem tin tức về cửa tiệm đó rồi,
Vừa nhắc tới ăn ngon, hai mắt Bạch Niệm Niệm đã sáng lên ngay lập tức,
Có phải là một quán đồ ngọt không?


Thấy Hứa Dật Trình gật đầu, Bạch Niệm Niệm lại càng vui vẻ hơn, hai tay vung vẩy tạo ra một vòng tròn lớn:
Em còn nhớ bọn họ còn bày một xe kem lớn như này này trước cửa, viên kem bên trong cũng được làm dựa theo hình dáng của các hành tinh trong hệ Thái Dương, siêu đẹp luôn. Đúng rồi, sao Thiên Vương hay là sao Hải Vương gì đó là màu xanh lá cây, không biết là vị trà xanh hay là vị bạc hà...



Thật hả?!
Tiểu Nghệ cuồng bạc hà vừa nghe đến chữ
bạc hà
thì lập tức giống như là con mèo ngửi thấy cỏ bạc hà mèo vậy, cả người đều kích động theo,
Bang chủ! Mau dẫn tụi này truyền tống tới đó đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.