• 222

Chương 279: Ánh sáng phá ma



Em nói sự thật đó, A Ảnh, bởi vì nhập vào máy ảnh của anh cho nên em đều nhìn thấy được mỗi một tấm hình mà anh chụp, là loại ‘thấy được’ có thể c8ầm ở trong tay đó, giống như là quà mà anh tặng cho em vậy. Cái thế giới này vốn trống không, nhưng từ mỗi một tấm hình mà anh chụp thì ở đây sẽ c3ó thêm một món đồ, đương nhiên là trừ người thật rồi. Em dùng bầu trời mà anh chụp rồi ghép chúng lại với nhau giống như đang chơi trò ghép hình v9ậy, rất đẹp.


Nghe thấy lời này của Bạch Niệm Niệm, ánh mắt của A Ảnh liền trở nên dịu dàng, ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng ngời trên màn tr6ời ở phương Tây, lẩm bẩm nói:
Anh thích chụp bầu trời, là vì tên em...

Hồi lâu sau, lâu đến độ Bạch Niệm Niệm cho rằng bản thân đã nói lỡ làm lộ tẩy rồi thì A Ảnh mới khẽ nói một câu,
... Được.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bày ra vẻ mặt tươi cười với A Ảnh, rồi nói:
Vậy thì, tạm biệt nha, A Ảnh.

Bạch Niệm Niệm lại vén một sợi tóc, dùng giọng làm nũng nói:
Ưm... Rất muốn lại được nếm thử vị ngon của gà trắng ưm...

Mặc dù là đang
làm nũng
, nhưng trong lòng cô lại vô cùng căng thẳng, có thể nói đây là thời khắc căng thẳng nhất từ lúc giả mạo A Tinh đến giờ. Cô nhìn A Ảnh từ dưới lên trên, A Ảnh cũng bình tĩnh nhìn lại cô, bỗng nhiên bật cười. Nụ cười này khiến cho Bạch Niệm Niệm thấy chột dạ, giống như là bị người biết tỏng hết mọi chuyện rồi vậy.
Bạch Niệm Niệm hơi ủ rũ, cảm thấy bản thân biến thành một kẻ lừa gạt, cô cúi đầu, nhìn hai tay mình, cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa.
Thôi vậy, có thể hoàn thành nhiệm vụ này thì xem như là cảm ơn trời đất rồi, cô nghĩ.

Niệm Niệm, làm gì vậy, nên đi ăn cơm rồi.
Hứa Dật Trình tiến lên một bước, nắm lấy bả vai của Bạch Niệm Niệm, lại nhìn A Ảnh, xị mặt nói,
Anh tìm bạn gái tôi có chuyện gì không? Lại không chịu xóa bỏ tấm hình chụp lén bọn tôi à?

A Ảnh như mới vừa tỉnh khỏi giấc mộng, lại lui về phía sau một bước. Nếu không phải đang ở trong trò chơi thì Bạch Niệm Niệm đã định vươn tay kéo anh ta lại rồi – Vì nếu lùi nữa thì sẽ tới giữa đường cái mất.

Có thể, có thể, OK, không thành vấn đề.
A Ảnh đồng ý ngay.
Bạch Niệm Niệm mang theo tò mò nhìn anh ta, cảm thấy hình như anh ta đã cao hơn hồi nãy một chút xíu. Mặc dù bề ngoài vẫn rất lôi thôi, nhưng trong mắt đã có ánh sáng rồi - không phải là ánh sáng của ánh đèn đường, mà là ánh sáng từ trong thân thể tự tỏa ra.

Còn ước nguyện khác không, A Tinh?
A Ảnh nói.
Bạch Niệm Niệm hồi hộp nuốt từng ngụm nước bọt, tốc độ suy nghĩ thay đổi rất nhanh, lại tự mình nói thêm một câu:
Ừm... Muốn cho A Ảnh chụp thật là nhiều, thật là nhiều hình, muốn phải thật đẹp, vậy thì em đã có thể làm cho thế giới này trở nên càng xinh đẹp hơn rồi.


A, A Tinh? Em thật là...


Niệm Niệm.
Giọng nói của Hứa Dật Trình đột ngột vang lên, tựa như một tia sáng chiếu rọi màn sân khấu vào
Thời khắc gặp ma
, hoặc như là một sợi dây thừng vất vả lắm mới kéo lấy A Ảnh đang bên bờ vực kích động quay trở về.

Xin, xin lỗi, tôi rất xin lỗi.
A Ảnh lắp bắp nói,
Tôi, tôi có thể rửa hình ra rồi giao lại cho hai người sau không? Hai người nhìn, nhìn thử xem, nếu như không hài lòng thì tôi có thể chụp lại tấm mới cho hai người...

Bạch Niệm Niệm thấy anh ta cuống quýt lại cẩn thận lấy tấm ảnh chụp chung của cô và Hứa Dật Trình ra, trong lòng vừa cảm động lại vừa xót xa. Nếu như anh ta là một người thật thì có lẽ hành động
Không vừa lòng thì sẽ chụp lại
này là bước đầu tiên để làm lại từ đầu rồi.

Vậy thì, anh phải tiếp tục cố gắng sống tốt, có thể chụp cả bầu 5trời sao tặng lại cho em.
Bạch Niệm Niệm nhanh trí, học giọng điệu dí dỏm của A Tinh, rồi nói,
Nhưng mà... Lâu lắm rồi em không được ăn đồ ăn ngon...


Em muốn ăn cái gì?
A Ảnh lên tiếng hỏi theo ý Bạch Niệm Niệm.

A Tinh!
A Ảnh vội gọi một tiếng, tay cũng đã giơ lên rồi. Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình thấy vậy đều giật mình.

Anh có thể...
Tay của A Ảnh cứng đờ giữa không trung, chỉ còn cách mặt Bạch Niệm Niệm mấy centimet thì dừng lại,
Không có gì, anh sẽ chụp cho em thật nhiều đồ ăn ngon, cũng sẽ chụp phong cảnh xinh đẹp lại cho em, anh mong em... vui vẻ.

Mặc dù anh ta không nói ra, nhưng Bạch Niệm Niệm lại lờ mờ đoán được ý nghĩ của anh ta. Anh ta muốn xuyên thấu qua cô để sờ mặt, hoặc là tóc của A Tinh. Nhưng mà
A Tinh
có nói, người mà cô ấy
nhập
đã có bạn trai rồi, cho nên, anh ta mới từ bỏ.
Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu thì anh ta cũng đã không tin tưởng rồi đúng không.
Tay của A Ảnh từ từ buông xuống, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe lên, có ánh sáng phản chiếu của thứ gì đó rơi vào trong mắt Bạch Niệm Niệm. Bạch Niệm Niệm giương mắt nhìn thử, thì ra là chiếc nhẫn của anh ta, ngay lúc anh ta buông tay đã phản xạ ánh sáng của đèn đường. Bạch Niệm Niệm trừng to đôi mắt, lập tức nâng tay trái lên, đưa mu bàn tay về phía A Ảnh, vừa căng thẳng lại vừa hơi ngượng ngùng nói:
Đúng rồi, A Ảnh, cảm ơn chiếc nhẫn của anh nha. Mỗi ngày nhìn thấy ‘ngôi sao’ này thì em đều thấy rất vui vẻ.

Mặc dù ngón tay của Bạch Niệm Niệm trống trơn, nhưng A Ảnh lại như bị sét đánh, gương mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn tay cô, gần như sắp không thể khống chế được mà run rẩy lên.

Đầu bếp, đây là một mục chọn của nhiệm vụ sao? Vậy thì chúng ta nên nói vừa lòng hay là không vừa lòng đây?
Bạch Niệm Niệm lén hỏi Hứa Dật Trình. Thật ra thì cô rất thích tấm hình đó, mặc dù là chụp nhanh, nhưng góc độ cùng vẻ mặt của hai người bọn cô đều khá tự nhiên. Nếu như chụp tấm mới thì sẽ biến thành chụp có sắp đặt sẵn rồi, theo tính cách hay thẹn thùng của cô thì có lẽ cũng sẽ không chụp ra được hiệu quả tốt như vậy đâu.
Hứa Dật Trình lại xị mặt tiếp, nói với A Ảnh:
Như này đi, chờ anh rửa hình ra, bọn tôi xem rồi lại nói tiếp nhé.


Ngày mai vào lúc này, chúng ta gặp lại ở ngay chỗ này nhé.


A Ảnh nói xong, xoay người định đi, nhưng đúng lúc này Hứa Dật Trình lại nói với Bạch Niệm Niệm:
Niệm Niệm, đói chưa? Muốn ăn cái gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.