Chương 291: Nam sinh tóc dài
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1266 chữ
- 2022-02-06 11:33:21
Tuy nhiên, ánh mắt tập trung trên mặt cùng trên người Triệu Tiểu Dã lại càng ngày càng nhiều, nhưng cô ấy không hề quan tâm đến.
<8br>Bạch Niệm Niệm báo danh ở chỗ Tưởng Lộc, Triệu Tiểu Dã đi theo cô đến khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ mới sờ đầu Bạch Niệm3 Niệm, rồi bỏ hai tay vào trong túi rời đi.
Đẹp trai quá đi.
Đúng vậy.
Bạch Niệm Niệm nghe được một âm thanh quen thuộc. Tựa như bị cái gì đâm một cái, cô liền ngồi thẳng dậy. Âm thanh đó, giống của Hứa Dật Trình như đúc!
Cô nhìn nhìn xung quanh, mà các nam sinh được Tưởng Lộc dẫn đầu vừa lúc đi tới bên cạnh cô, đưa trang bị cho cô.
À, cảm ơn.
Bạch Niệm Niệm vội nhận lấy trang bị.
Bởi vì các tình nguyện viên đều ăn mặc giống nhau, chỗ ngồi thì san sát, cho nên Bạch Niệm Niệm nghĩ rằng những người bên đó là sinh viên cùng một trường đại học, nhưng không hề nghĩ tới thực ra bọn họ là hai nhóm người.
Trên hai mặt của lá cờ mới vừa giơ lên, một mặt in logo đơn vị tổ chức, mặt khác thì thêu hình vẽ Đại học C của Hứa Dật Trình mà bọn học sinh ở thành phố J đều vô cùng quen thuộc.
Em nói với anh này, đầu bếp, em...
Bạch Niệm Niệm mới vừa đánh mấy chữ này thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới. Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Tưởng Lộc cùng mấy bộ trưởng đang đẩy thùng carton tới. Xem nhãn hiệu cũng biết thứ được đựng bên trong đó là trang bị của các tình nguyện viên. Mấy cô gái vô cùng hào hứng vây quanh tới giúp Tưởng Lộc một tay, nhưng lại bị anh ta từ chối khéo.
Nhưng người thứ ba lại rất hào hứng:
Có phải là người tóc hơi dài đó không? Mới vừa rồi tớ cũng nhìn đến ngất ngây luôn!
Đúng! Chính là người đó! Siêu đẹp trai đúng không? Còn đẹp hơn Tưởng Lộc nữa...
Nữ sinh thứ nhất càng kích động thì giọng nói càng trầm, tựa như là đang nhắc tới một báu vật không nỡ cho người khác biết vậy.
Thật hay giả, vậy lát nữa tụi mình thử lượn một vòng rồi về, khà khà...
Dù thế nào cũng không nghĩ tới, bộ trang phục này lại giúp cô ấy hấp dẫn cả fan nữ? Đúng là nam nữ đều xơi tất giống như trong trò chơi vậy.
Đội ngũ tình nguyện viên ngồi lên xe buýt, chẳng bao lâu đã tới ga tàu hỏa. Vừa vào phòng đợi, Bạch Niệm Niệm đã nhìn thấy có rất nhiều bạn học đồng trang lứa mặc quần áo đồng phục, cô lập tức căng thẳng - những bộ quần áo đó là trang bị do đơn vị tổ chức cung cấp!
Lại nhìn kỹ hơn nữa, trong tay người dẫn đầu của bọn họ đều đang cầm lá cờ hai mặt, một mặt là đơn vị tổ chức, một mặt là tên trường học của bọn họ.
Chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
Cô lắc đầu, chuẩn bị đi thay quần áo.
Sự thật thì, ngay vừa rồi, Hứa Dật Trình mới vừa cùng bạn học đi ngang qua phía đối diện Tưởng Lộc. Một đường đi tới, bạn học của hắn đều nhìn về bên này, nói câu
Đại học A cũng đến
, sau đó Hứa Dật Trình quay đầu nhìn thử rồi khẽ gật đầu,
Ừm.
Không biết tại sao, bóng lưng của nữ sinh đang nói chuyện với các nam sinh đó mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Mặc dù không chuyên nghiệp như trang bị trên người em,
Tưởng Lộc cười chỉ chỉ cái áo khoác có giá cả không hề rẻ trên người Bạch Niệm Niệm rồi nói,
Nhưng vẫn phải thay trước, đây là yêu cầu của cấp trên.
Được được, đã biết.
Bạch Niệm Niệm đáp ứng liên tục. Mặc dù là hoạt động công ích, nhưng cũng là một sự tuyên truyền của đơn vị tổ chức cho nên ăn mặc đồng nhất gì đó đều là chuyện vô cùng bình thường, cô hiểu.
Mấy người Tưởng Lộc đẩy cái thùng tiếp tục đi phát trang bị cho những người khác. Vừa bị gián đoạn như vậy, dù Bạch Niệm Niệm có muốn tìm nơi phát ra âm thanh mới vừa rồi kia cũng đã không được nữa rồi.
Lúc này, Bạch Niệm Niệm mới hiểu ý của bạn cùng phòng Vương Viễn, xem ra, Tưởng Lộc thật sự rất được nữ sinh chào đón.
Cô cúi đầu xuống, tiếp tục gửi tin nhắn cho Hứa Dật Trình.
Ừm.
Chắc không có khả năng là cô ấy đâu nhỉ, Hứa Dật Trình nghĩ. Hắn còn chưa nói chuyện mình phải lên đường cho cô ấy biết nữa, đợi một lát lên tàu rồi lại nhắn tin cho cô ấy.
Bạch Niệm Niệm cùng mấy nữ sinh vừa mới quen đi thay quần áo, một người trong đó nói:
Này, ban nãy các cậu có thấy một nam sinh rất đẹp rất đẹp đi ngang qua không? Trời đất ơi, đây là lần đầu tớ nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như thế ở ngoài đời đấy! Người đó cũng là tình nguyện viên của hoạt động lần này!
Không có, tớ bận quay đầu nhìn Tưởng Lộc rồi, ha ha ha.
Một người khác trả lời.
Trong đó không có Đại học C, không có trường của Hứa Dật Trình.
Tâm tình của Bạch Niệm Niệm dâng lên rồi lại hạ xuống, cũng không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với tình huống này mới được đây.
Cô hậm hực xoay người, ngồi lên ghế trong phòng đợi tàu, lấy điện thoại di động ra, định gửi tin nhắn nói chuyện này cho Hứa Dật Trình biết. Cô không biết rằng, chỉ một giây đồng hồ khi cô xoay người lại, ở một nơi không xa chỉ cách mấy hàng ghế bỗng nhiên lại có một lá cờ hai mặt giơ lên, giống như vừa rồi có người cầm mỏi tay cho nên mới tạm buông xuống vậy.
Bạch Niệm Niệm nghe có người thì t9hầm trò chuyện, vả lại còn là giọng của nữ sinh nữa. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy mấy nữ sinh đó thật sự đang nhìn theo bóng lưng6 của Triệu Tiểu Dã.
Bạch Niệm Niệm: ?
Hôm nay Triệu Tiểu Dã ăn mặc tương đối trung tính, áo khoác cùng quần dài khiến5 cho cô ấy trông có vẻ càng thêm thon thả cao gầy, một mái tóc xoăn cũng được buộc cao lên giống như Bạch Niệm Niệm. Bình thường cô ấy đều xõa tóc ra hoặc buộc nửa đầu, cô ấy nói như vậy sẽ có
hương vị
của phụ nữ hơn. Nhưng hôm nay Triệu Tiểu Dã lại cột đuôi ngựa, là bởi vì, chưa gội đầu...
Nam sinh tóc dài?
Hứa Dật Trình?
Nhưng mà, trong mấy trường học ban nãy không có Đại học C mà.
Nếu không thì lát nữa hỏi Tưởng Lộc xem, tại sao Đại học C không có tới?
Hay là thôi đi.
Bạch Niệm Niệm nghĩ như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng người đó không thể nào là Hứa Dật Trình, bởi lẽ nam sinh tóc dài cũng không phải là rất hiếm hoi, trong Học viện Nghệ thuật của trường bọn cô cũng có rất nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.