• 222

Chương 310: Bệnh tới như núi lở


Đợi một hồi lâu mà Hứa Dật Trình vẫn chưa trả lời lại.


Nhớ mãi không quên: Đầu bếp?

Bạch Niệm Niệm ngồi bật dậy, gương mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc:
Có phải anh bị bệnh rồi không? Có nặng không? Đã uống thuốc chưa?


Không sao đâu, em yên tâm... Khụ khụ.
Hứa Dật Trình thấy cổ họng hơi khô cho nên một tay cầm điện thoại nghe máy, một tay với lấy ly nước. Ngón tay tựa như được bông vải nặn ra vậy, mềm nhũn không có chút sức lực, cho nên sơ ý liền đụng rơi ly nước xuống đất.

Nhớ mãi không quên: Lại đ8i làm việc rồi hả? Đã trễ lắm rồi mà.


Nhớ mãi không quên: [Thắc mắc]

Triệu Tiểu Dã nói:
Biết, để em làm cho.

Nhân viên y tế nói thứ tự treo bình cho Triệu Tiểu Dã biết, để thuốc viên lại rồi nói:
Trước cứ vậy xem thử, nếu có chuyện gì thì hãy gọi ngay cho tôi.
Trước khi đi, nhân viên y tế lại nhìn mấy người nói:
Hai em mặc ít quá, ngày mai nhiệt độ giảm nữa phải chú ý nhiều hơn, nếu không chịu nổi thì nên về sớm một chút. Với lại, đừng hà hơi về phía người bệnh.
Nhân viên y tế để một túi khẩu trang dùng một lần lại rồi mới cùng những người khác đi trở về.
Bạch Niệm Niệm thấy Hứa Dật Trình hơi kỳ lạ, hỏi hắn giọng thế nào hắn còn phải
nhìn thử
, nhìn cái gì, gương à? Sao mới có mấy tiếng không liên lạc đã trở nên ngốc rồi vậy.

'Thức ăn nhanh đáng tin là cái gì'... Thức ăn nhanh đáng tin chính là... Khụ khụ... Là... Khụ khụ khụ khụ!
Một trận ho khan kịch liệt nuốt mất câu nói kế tiếp của Hứa Dật Trình. Bạch Niệm Niệm thấy vậy lập tức nghĩ đến cái gì đó, mới vừa định hỏi thì đã nghe Hứa Dật Trình nói tiếp:
Niệm Niệm... Khụ khụ... Hôm nay anh hơi mệt, ngày mai... ngày mai anh đi tìm em được không?

Một bạn học cùng trường nói:
Hay là gọi điện cho Tưởng Lộc để anh ấy tới đón hai cậu đi. Muộn lắm rồi, hai cô gái đi không an toàn lắm đâu.

Triệu Tiểu Dã quấn khăn quàng cổ lên cho Bạch Niệm Niệm, tiện tay lau nước mắt trên mặt cô rồi nói:
Không có gì đâu, tớ có thể bảo vệ cậu ấy, cảm ơn cậu.
Triệu Tiểu Dã có học kiếm thuật, cũng từng tham dự thi đấu, thậm chí còn nhận được mấy giải thưởng nho nhỏ nữa. Nếu không may gặp phải người xấu thì đánh mấy cái cũng không phải vấn đề.
Nước mắt của Bạch Niệm Niệm lập tức chảy ra, lại gặp gió thổi khiến nó rơi thẳng xuống. Cô đi xuyên qua giữa các nhân viên y tế, vươn tay ra sờ lên trán của Hứa Dật Trình, nóng phỏng tay! Nóng đến nỗi khiến nước mắt cô càng rơi xuống dữ dội hơn.

Cho qua một chút.
Nhân viên y tế đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, sau khi kiểm tra tình huống của Hứa Dật Trình liền mở hòm thuốc ra, treo bình thuốc cho hắn. Làm xong mọi chuyện, một người trong đó mới nói với bọn cô:
Bên ngoài lạnh lắm, không tiện chuyển cậu ấy tới bệnh viện được. Hai em biết đổi thuốc không?

Mặc dù hai cô vẫn luôn đeo khẩu trang nhưng trong mắt tràn ngập tia máu cùng quầng thâm mắt đã để lộ sự mệt mỏi của các cô rồi. Bạch Niệm Niệm vừa cúi chào vừa nói cảm ơn, tiễn mọi người ra ngoài cửa rồi mới xoay người chạy như bay về lại bên cạnh Hứa Dật Trình.
Hứa Dật Trình sốt tới mơ mơ màng màng, ban nãy bị chích cũng chỉ khẽ nhúc nhích một tí, ngay cả mắt cũng không mở ra, nhưng chân mày vẫn luôn nhíu chặt. Bạch Niệm Niệm vô cùng đau lòng, sợ hắn lộn xộn cho nên khẽ đè tay hắn lại. Lúc này, cô mới phát hiện chỉ mới mười ngày ngắn ngủi mà tay của hắn đã trở nên thô ráp hơn lúc trên xe lửa nhiều, ngoài ra còn có thêm mấy vết thương mới nữa.
Ly nước của tình nguyện viên là loại ly giữ nhiệt bằng thép không gỉ do Ban tổ chức phát đồng bộ, khi rơi xuống đất sẽ phát ra âm thanh rất lớn. Bạch Niệm Niệm bị dọa sợ hết hồn, luống cuống tay chân mặc quần áo vào, trong giọng nói cũng mang theo run rẩy:
Đầu bếp, rốt cuộc anh sao thế, có bị thương không? Anh chờ tí, bây giờ em sẽ qua tìm anh ngay!


Không có, đừng tới, muộn lắm rồi... Khụ khụ,
Hứa Dật Trình nói,
Là cái ly rơi xuống đất...

Hứa Dật Trình vẫn không trả lời, Bạch N3iệm Niệm do dự một hồi cuối cùng quyết định gọi điện cho hắn, muốn xem thử có phải đường dây lại bận nữa không.
Máy khô9ng bận nhưng điện thoại vang lên bốn năm hồi chuông thì bên kia đầu dây mới bắt:
Niệm Niệm...

Nhưng bạn cùng trường của Bạch Niệm Niệm lại không biết chuyện này cho nên sau khi hai người bọn cô chạy đi, mấy người còn lại mới bàn với nhau hay là gọi điện cho Tưởng Lộc.
Mặt đường hơi gồ ghề, cũng may cách một khoảng là sẽ được đèn lớn chiếu sáng, nên không đến nỗi tối mờ khó đi. Nhưng tối hôm nay cực kỳ lạnh, không chỗ nào là không có gió lớn - tựa như một con thú vô hình bị nhốt đấu đá lung tung trong đống hoang tàn đổ nát, thổi mạnh đến nỗi hai cô gái cũng không mở mắt ra nổi. Mà lúc gió đánh tới thẳng mặt là khó chịu nhất, nó khiến người ta không thể nào thở nổi.
Mấy bạn học cùng trường ngủ chung phòng vừa mới lim dim chìm vào giấc ngủ chứ chưa ngủ sâu, nghe thấy Bạch Niệm Niệm gọi điện thoại liền nhao nhao lên tiếng hỏi:
Có chuyện gì hả? Có người bị thương sao?

Dù sao thì bọn họ cũng đang trong khu gặp nạn, không phải là không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phòng ngủ tạm thời được chia theo nam nữ, rồi tiếp đó chia theo trường học, vì thế khoảng cách giữa phòng ngủ của nam nữ hơi xa. Lúc Tưởng Lộc từ bên kia chạy tới, Bạch Niệm Niệm và Triệu Tiểu Dã mới chạy được gần nửa quãng đường thôi. Lúc đi trên đường cũng không gặp người không phận sự nào, trái lại gặp phải binh lính đi tuần tra. Binh lính ngăn các cô lại hỏi xem có chuyện gì, rồi lập tức hỏi số phòng ngủ của Hứa Dật Trình, không những giúp các cô liên lạc với nhân viên y tế, mà còn đi theo các cô tới phòng Hứa Dật Trình nữa, khiến Bạch Niệm Niệm vô cùng cảm động.
Bốn người bọn họ đến phòng ngủ của Hứa Dật Trình cùng lúc với nhân viên y tế. Bởi vì trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình hắn cho nên căn phòng vốn không lớn bao nhiêu lại có vẻ trống rỗng. Hứa Dật Trình trùm chăn, co rúc trên giường nhỏ chật hẹp chỉ để lộ ra tóc cùng một ít trán. Trên chăn có chỗ bị ướt, còn dính bẩn, vừa nhìn giống như đã từng bị rơi xuống đất rồi vậy.
Bạch Niệm Niệm giật mìn6h, giọng nói khàn khàn này là Hứa Dật Trình sao? Hắn phải đi làm cái gì mà lại khiến cho giọng nói biến thành như thế này?!
Bạch Niệm Niệm vừa đau lòng lại vừa tức giận, nhưng các bạn cùng phòng đều đã nghỉ ngơi rồi cho nên cô chỉ có thể nhỏ giọng hỏi hắn:
Giọng anh sao vậy?

Hứa Dật Trình:
Để anh nhìn thử... Ban nãy anh mới ngủ quên...

Hứa Dật Trình còn chưa nói dứt câu thì Bạch Niệm Niệm đã nghe thấy một tiếng
Rầm
, giống như có vật nặng rơi xuống đất, cô lập tức hô lên:
Sao vậy!

Triệu Tiểu Dã thấy không bình thường, bắt đầu mặc quần áo vào.

Là bạn trai tớ, không biết có chuyện gì nữa,
Bạch Niệm Niệm nhanh tay mặc quần áo vào,
Tớ muốn qua đó xem thử, các cậu cứ nghỉ ngơi trước đi! Tiểu, Tiểu Dã...


Tớ đi với cậu!
Động tác của Triệu Tiểu Dã rất nhanh, cô ấy đã đang mang giày rồi.

Hai em chờ ở đây một lát, anh đi tìm mấy bộ chăn đệm.
Tưởng Lộc nói xong, gật đầu với hai cô rồi đi mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.