• 222

Chương 312: Giãy dụa sắp chết


Một người phụ nữ trung niên mặc quần áo xa hoa lộng lẫy nhưng tóc tai lại bù xù hung hăng xộc tới. Một đôi mắt như toàn là8 tròng trắng trừng lên tròn xoe tựa như một con gà chọi đang tức giận. Bà ta dùng đôi móng tay cầu kì cấu lấy cánh tay Hà3n Tiểu Nhã, đi thẳng từ cửa nhà vào trong phòng khách mà còn chưa hết giận, lại vươn tay lên định tát thêm một cái nữa. <9br>

Đủ rồi!


Đột nhiên, Triệu Tiểu Dã gầm lên một tiếng khiến cho người phụ nữ ngớ người ra, thịt mỡ trên gò 6má co lại. Ngay lập tức, một bàn tay đầy đặn mạnh mẽ vung tới mặt Hàn Tiểu Nhã -
Chát!
, cô ta ngã nhào lên ghế salon. <5br>

Còn dám gào lên với tao?! Có bản lĩnh quá ha!
Người phụ nữ giận run người, đầu ngón tay chỉ vào mặt Hàn Tiểu Nhã, gương mặt dữ tợn nói,
Hàn gia bọn tao tạo cái nghiệt gì mà lại sinh ra một đứa phá nhà phá cửa như mày chứ! Đứa con gái lẳng lơ ti tiện vì một thằng đàn ông mà khiến cả nhà chôn theo mày! Mày không thấy có lỗi với tổ tông nhà họ Hàn sao!


Hàn Tiểu Nhã dùng ánh mắt khó tin nhìn người phụ nữ nổi điên đó - Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của cô ta, ngày thường cưng chiều cô ta lên tận trời, nhưng vào lúc này chẳng những hung hăng đánh cô ta mà còn dùng những lời lẽ bẩn thỉu để chửi bới cô ta nữa.

Bộp
, hai cuốn hộ chiếu trong tay Hàn Tiểu Duy rơi xuống đất, cô ta lập tức nhặt trở lên, kéo cái rương nhỏ chạy tới. Mẹ cô ta lau nước mắt, hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Tiểu Nhã,
Còn không đi mau!


Con không đi.
Giọng nói của Hàn Tiểu Nhã mang theo sự bình tĩnh đến bất thường.

Mày nói gì?
Mẹ cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta.

'Thịt nướng kiểu Hàn' bị tố cáo nhiễm nhiều loại vi khuẩn gây bệnh như lị, tả, vân vân, các ban ngành có liên quan đang trong quá trình điều tra...

Người Hàn Tiểu Nhã hơi lảo đảo, bất chấp mâu thuẫn vừa rồi, lập tức ngồi xổm xuống đất đưa điện thoại tới trước mặt mẹ mình, không hề biết được trong giọng nói đã có chút run rẩy:
Đây, đây là sự thật sao? Không phải chúng ta có... Không phải bọn họ sẽ lo cho chúng ta sao?!

Mẹ cô ta liếc nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười châm chọc rồi lẩm bẩm một mình:
'Bọn họ'? Hừ, bọn họ cũng đâu phải là vua chúa ông trời, lấp liếm cho một thời có thể làm cho cả đời sao!

Đôi mắt to của Hàn Tiểu Duy di chuyển qua lại giữa mặt của mẹ mình cùng chị mình, trong lòng cảm thấy hốt hoảng, lập tức bò dậy đi thu dọn đồ đạc.

Ting tang
,
Ting tang
, điện thoại của Hàn Tiểu Nhã liên tiếp nhận được hai tin nhắn mới.

Quán thịt nướng tự phục vụ Trung Quốc – ‘Thịt nướng kiểu Hàn’ của Tập đoàn thịt nướng QTD cũ bị vạch trần trốn thuế lậu thuế, khiến các ban ngành liên quan phải theo dõi sát sao...


Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì vậy trời… Nuôi nấng đứa em trai tuổi tác có thể làm con mình, lớn lên thì chỉ biết chơi đàn bà… Còn đứa con gái chờ mong nó lớn lên để giao lại gia sản cho… Cuối cùng tất cả mọi thứ lại bị hủy trên tay nó…

Một tiếng
Két
vang lên, cửa lại mở ra, Hàn Tiểu Duy ném cặp sách xuống, còn chưa kịp đổi giày đã chạy ào tới ôm lấy mẹ cô ta rồi, trên gương mặt nhỏ nhắn vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi:
Mẹ, sao vậy mẹ, chưa vào cửa con đã nghe thấy hai người tranh cãi ầm ĩ rồi. Có chuyện gì, sao đột nhiên đón con về? Chị, sao trở về...
Cô ta ngẩng đầu thấy năm dấu ngón tay trên mặt Hàn Tiểu Nhã, lập tức ngậm miệng lại.
Mẹ cô ta thấy cô ta đã trở về, tựa như lấy lại được một chút lý trí, lập tức đẩy Hàn Tiểu Duy đi, rồi nói:
Mau lên, lấy hộ chiếu của con với chị con ra, thu dọn đồ đạc. Nếu còn không đi thì sẽ không kịp nữa.

Nước mắt của Hàn Tiểu Nhã chực trào nơi hốc mắt nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, ngẩng cao đầu không để nó chảy xuống. Cô ta chậm rãi đứng thẳng lưng, cố nén nghẹn ngào nói với mẹ cô ta:
Mẹ, mẹ nói lại lần nữa...


Sao nào?
Mẹ cô ta cười lạnh một tiếng, oán hận sôi trào trong mắt gần như muốn đốt cháy Hàn Tiểu Nhã luôn,
Nếu không phải mày là con ruột của tao thì tao đã róc xương lóc thịt của mày ra rồi! Còn đứng đó làm gì? Không mau đi dọn đồ đi!

Tới giờ Hàn Tiểu Nhã mới hiểu tại sao mẹ cô ta chưa chải đầu trang điểm mà đã ra cửa rồi, thì ra không phải là bị cô ta chọc tức, mà là phải sắp xếp đồ đạc để lên đường? Ha ha, vậy thì có thể trách cô ta sao? Chuyện sai duy nhất mà cô ta đã làm chính là giao chuyện đó cho cậu mình xử lý, kết quả thằng oắt con vô dụng trong đầu chỉ có phim đồi trụy lại tìm một đám thủy quân rác rưởi cho nên mới bị nắm đằng chuôi nhanh như vậy.

Không thể nào, không thể nào!
Hàn Tiểu Nhã cuống cuồng,
Hứa Dật Trình không thể tuyệt tình đến như vậy được, Vu Văn Tu... Đúng rồi, chắc chắn là Vu Văn Tu!


Mày...
Mẹ cô ta tức giận đến nỗi từ ngữ cũng trở nên nghèo nàn, xô mạnh Hàn Tiểu Nhã ra,
Mày tưởng mày chỉ đắc tội với một người thôi sao? Tao nói cho mày biết, hơn nửa trong thành phố, trong tỉnh, trên trên nữa! Từng tầng từng tầng từng tầng từng tầng xếp hàng thi nhau nện xuống! Hàn Tiểu Nhã, mày đã làm cái gì! Không bằng mày cứ đâm tao một nhát cho vui sướng thỏa mãn đi! Nhà họ Hàn bọn tao, xong rồi!

Hàn Tiểu Nhã lún sâu vào nỗi khiếp sợ, ngồi dưới đất không hề nhúc nhích.
Hàn Tiểu Nhã cũng lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng mới vừa bị đánh nên khóe miệng lập tức co rụt lại vì đau, rồi trợn mắt:
Không phải chỉ là bịa đặt thôi sao, cứ tạm thoái thác trước không được sao? Sợ đến nỗi biến thành bộ dáng này, còn phải cuốn gói chạy trốn? Mới thấy gió mà đã nghĩ sẽ mưa, nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi mà!

Mẹ cô ta tức giận đến nỗi tóc cũng đã dựng đứng lên rồi. Ngón tay run lẩy bẩy chọc thẳng lên mặt cô ta:
Nhà giàu mới nổi? Nhà giàu mới nổi khiến mày thấy mất mặt phải không?! Gương mặt này của mày là từ đâu mà ra, lấy tiền của ai đi sửa! Mày có biết mày đã đắc tội với người nào rồi không? Hả? Đầu óc của mày bị dao phẫu thuật cắt mất luôn rồi hả! Bản thân không có đầu óc thì tự mà điên một mình đi, sao còn kéo cậu út của mày vào theo nữa! Nhà giàu mới nổi... Về sau không còn tiền của nhà giàu mới nổi nữa rồi, mày chờ tới ngày mặt mày xiêu vẹo đi!

Bà ta điên cuồng hét lên rồi lại đặt mông ngồi xuống đất, vỗ đùi kêu khóc, không còn chút phong thái phu nhân của ngày thường nữa.

Con không đi,
Hàn Tiểu Nhã nghiêng đầu nhìn sang, nói,
Tung tin đồn nhảm là do Hàn Thanh Diễn làm, công ty cũng là do cậu quản lý, chẳng liên quan nửa Mao tiền nào với con cả, tại sao con phải đi? Nếu mấy người muốn đi thì cứ đi đi.


Mẹ cô ta suýt chút nữa đã thở không ra hơi rồi, gương mặt trở nên tái mét,
Mày muốn đẩy toàn bộ chuyện này lên người cậu mày?! Mày... mày là một con bạch nhãn lang ()!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.