• 327

Chương 321: Điều tra hộ khẩu



Triệu Tiểu Dã ạ.



Còn nữa không?



... Còn có mấy bạn học nữa.

Bạch Niệm Niệm ngớ ra, cô tưởng là mẹ sẽ phản đối mình yêu đương nhưng không ngờ lại không phải vậy. So ra thì chuyện điều tra hộ khẩu vẫn dễ đối mặt hơn.

Lớn hơn con hai tuổi, sinh viên năm ba đang học ở Đại học C,
Bạch Niệm Niệm nói thẳng ra,
Nhà anh ấy cũng ở thành phố J, hình như là ở công viên Trung Sơn... Đúng rồi, con cho mẹ xem hình của anh ấy.

Bạch Niệm Niệm cho rằng, chỉ cần thấy hình của Hứa Dật Trình là mẹ sẽ thích hắn ngay thôi, những vấn đề khác sẽ dễ nói hơn rồi!
Bạch Niệm Niệm lập tức lắc đầu,
Không phải, không phải, không phải, ừm... Biết hồi nghỉ đông, à không đúng, học kỳ một. Con không có yêu sớm...

Mặc dù thật sự
gặp mặt
là lần trên xe lửa đi đến khu gặp nạn đó, nhưng cô và Hứa Dật Trình đã gặp nhau trong trò chơi trước kỳ thi cuối học kỳ một rồi, khi đó Thiên đường sành ăn mới vừa ra mắt chưa được bao lâu.
Mẹ cô hơi nhíu mày lại, khẽ hỏi cô:
Vu Văn Tu có biết không?

Không ngờ mẹ cô lại túm lấy cánh tay cô, trừng mắt nhìn cô, căng thẳng hỏi:
Nấu cơm? Con đã từng tới nhà cậu ta rồi? Hả?!

Bạch Niệm Niệm bị phản ứng của mẹ làm cho sửng sốt, mơ màng lắc đầu nói:
Không phải, là nấu cơm trong trò chơi... Còn chỗ ăn cơm tối nay cũng có thể tự nấu luôn.
Cô tìm hình cơm tối cho mẹ mình xem, lại nghĩ tới đoạn video mà mình đã quay, cũng chỉ cho bà nhìn. Trong lúc mẹ cô đang xem video, Bạch Niệm Niệm bỗng nhiên phản ứng kịp, mẹ cô nói
đã từng tới nhà hắn
là có ý gì!
Mẹ ơi! Mẹ nghĩ xa quá rồi đó!

À.


Dạ.

Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu 8treo túi rồi cúi đầu đổi giày, mẹ cô hỏi một câu thì cô trả lời lại một câu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt của mẹ. Hỏi đáp xong mấy c3âu, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cố làm ra vẻ bình tĩnh đi về phòng thay quần áo, nói:
Con đi tắm đây mẹ.

Mẹ cô ngạc nhiên nhìn cô, xong rồi đi lại gần ngửi thử, không vui nói,
Con đã uống bao nhiêu vậy? Không đếm đúng không? Chỉ vấn đề này thôi đã thấy cậu ta không phải người tốt lành gì rồi!

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Niệm Niệm rất ít khi đôi co với người nhà cho nên biểu hiện hôm nay của cô rất khác thường. Cô đúng là bị rượu ảnh hưởng rồi, chứ nếu như là bình thường thì cô sẽ ngồi xuống nói cho mẹ mình nghe một chút chuyện giữa mình và Hứa Dật Trình, chứ không phải càng nói càng khiến người ta có ác cảm với hắn như lúc này.
Nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, ánh mắt cùng mũi đều cay cay,
Con chẳng uống bao nhiêu cả, anh ấy thật sự không phải là loại... là loại công tử ăn chơi như mẹ nói đâu. Anh ấy tốt lắm, còn biết nấu cơm nữa...


Ừ.
Mẹ cô đáp lại một t9iếng, giọng điệu vẫn bình thường,
Người ban nãy là bạn trai con à?

Bạch Niệm Niệm sợ hết hồn, quần áo để thay giặt trong tay cũng s6uýt nữa rơi xuống đất rồi,
Gì... Gì mà bạn trai chứ...

Mẹ cô liếc cô một cái, giơ ngón tay cách một khoảng không gõ gõ lên đầu cô r5ồi nói:
Cô cứ giả vờ đi, tôi đã thấy hết cả rồi.

Bạch Niệm Niệm gãi gãi cổ, cảm thấy hơi xấu hổ - nơi nào là
rất đẹp
chứ, rõ ràng là nam sinh
đẹp nhất
mà cô đã từng gặp ở ngoài đời mà.

... Nhưng tại sao lại vừa ý con chứ?
Mẹ cô nói cho xong nửa câu sau.
Bạch Niệm Niệm ngẩn ra, tim giống như bị giấy nhám quẹt qua một cái vậy, giương mắt nhìn mẹ mình nói:
Mẹ có ý gì vậy, con thì sao? Con có chỗ nào không tốt sao?

Bạch Niệm Niệm càng ngạc nhiên hơn:
Mẹ thấy gì?

Chẳng lẽ thấy Hứa Dật Trình hôn mình? Chẳng lẽ một người lớn như bà mới vừa rồi đã nằm bò trên mắt mèo nhìn chằm chằm hai người bọn họ? Không thể nào đâu...

Đây là cái vẻ mặt gì vậy? Mẹ lên sân thượng đảo lá trà liền nhìn thấy hai đứa trở về cùng nhau.
Mẹ cô nghi ngờ nhìn cô rồi đi tới kéo lấy cổ tay cô ngồi xuống ghế salon, lời nói vô cùng sắc bén,
Quen bao lâu rồi?

Mẹ cô nhìn vẻ mặt của cô cũng biết cô suy nghĩ lạc hướng rồi, lập tức bĩu môi nói:
Con đang suy nghĩ cái gì đấy, mẹ có nói con không tốt sao? Con gái mẹ sinh ra thì tất nhiên là chỗ nào cũng tốt rồi! Nhưng bụng dạ lại thật thà quá, không phải là mẹ sợ con bị mắc lừa sao? Con xem mặt mũi người này cũng giống như ngôi sao vậy. Còn kiểu tóc này nữa, con nhìn thử xem, cột thành bím tóc nhỏ. Mẹ nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta không phải là một đứa trẻ thành thật...

Bà vừa nói vừa lắc đầu, Bạch Niệm Niệm nóng nảy:
Mẹ! Sao mẹ lại có thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy chứ, anh ấy... Ây da kiểu tóc thì sao chứ? Trước đây, Triệu Tiểu Dã còn cạo đầu đinh nữa mà!

Trong chốc lát cô không nghĩ ra cách để phản bác lại cho nên lại lấy Triệu Tiểu Dã ra làm ví dụ.
Mẹ cô cầm điện thoại của cô, nhìn xem hình, lại nhìn nhìn cô, nhìn hình thêm lần nữa, rồi lại nhìn nhìn cô, lông mày sắp xoắn thành bánh quai chẻo rồi. Bạch Niệm Niệm cảm thấy không yên tâm, nuốt nước miếng, thầm nghĩ, sao việc này lại không giống như dự đoán của cô vậy?
Đúng rồi, hình như mẫu hình mà mẹ cô thích là kiểu như Vu Văn Tu? Con ngươi của Bạch Niệm Niệm đảo liên tục, có vô số ý tưởng lướt ngang qua đầu, thậm chí còn muốn bảo Hứa Dật Trình đeo kính lên rồi chụp tấm hình gửi tới nữa.
Nhìn một hồi lâu sau, cuối cùng mẹ cô cũng lên tiếng:
Mặt mũi rất đẹp...

Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, còn may, còn may, mẹ chỉ thấy hai người cùng về thôi.

Chưa bao lâu…
Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không định giấu ba mẹ, dù sao thì cô cũng đã trưởng thành, đã lên đại học rồi.

Chưa bao lâu là bao lâu?
Mẹ cô nhíu mày lại, quan sát cô từ trên xuống dưới,
Bạn học cấp ba?


Hả?
Bạch Niệm Niệm sửng sốt, sao lại đột nhiên nhắc đến Vu Văn Tu vậy... Cô gật đầu một cái,
Anh ấy biết.
Nói xong mới kịp phản ứng lại, chuyện Vu Văn Tu thích cô ngay cả mẹ cô cũng biết?

Không phải… Mẹ, con và Vu Văn Tu chẳng có chút quan hệ gì cả!
Bạch Niệm Niệm vụng về giải thích cho mẹ cô.

Haiz...
Mẹ cô thở dài, dùng đôi mắt
tiếc hận
để nhìn cô, sao đó chọc chọc vào ót cô,
Một đứa trẻ tốt như vậy mà con lại không thích người ta, sao lại bướng bỉnh thế này chứ! Giống y hệt ba con.
Bà nhìn vào hai mắt Bạch Niệm Niệm, lại hỏi tiếp,
Vậy bạn trai hiện giờ của con bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì? Người ở đâu? Hai đứa làm sao mà quen biết nhau?

Bạch Niệm Niệm thật sự không biết nên nói gì mới phải, sao mà cô có thể...

Mẹ cô xem video xong, đặt điện thoại lên trên bàn trà nhỏ, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn lúc trước một chút.


Được rồi, cứ như vậy trước đã, con mau đi tắm đi.
Mẹ cô nói,
Mẹ và ba con không phản đối con yêu đương. Nhưng con phải cẩn thận một chút, đừng có người khác nói gì cũng đều tin, có biết không?


Bạch Niệm Niệm vội gật đầu:
Con biết rồi.


Mẹ cô suy nghĩ một lúc lại nói tiếp:
Cũng đừng nhận quà quá đắt tiền, nếu muốn cái gì thì tự mình mua, có biết không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.