• 222

Chương 354: Quảng cáo hình người



Ơ! Ai gọi tôi?
Quả nhiên người nọ quay đầu lại.

Vẻ mặt của Cố Trừng tựa như mới vừa nuốt phải một quả trứng gà vậy. Cậu ta 8đã từng nhìn thấy tấm hình mà Tiểu tham ăn tham ăn đăng lên album ảnh của nhóm rồi, không hề mập như trong trò chơi, trông còn giống3 như một ca sĩ lang thang nữa. Hôm nay được nhìn thấy người thật mới phát hiện anh ta còn gầy hơn trong hình! Tựa như một nhánh trúc9 vậy, cảm tưởng như có một cơn gió thổi qua là có thể thổi bay anh ta đi ngay.


Anh là Tiểu tham ăn tham ăn thật sao?
Cố Tr6ừng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới,
Không phải vì ở ngoài ăn cơm không đủ no cho nên trong trò chơi mới liều mạng ăn như vậy ch5ứ?

Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ treo mấy món đồ chỉ trưng bày không bán vô cùng xinh đẹp lên chỗ cao dễ nhìn thấy, ngay tức khắc đã hấp dẫn được một nhóm các cô gái mặc quần áo lolita. Sáu người gồm Tiểu mờ mịt và các bạn học là Nhàn rỗi ung dung, Mưa bụi đáng yêu, Đầm nước nhỏ chiếc cầu vòm, Vi sinh bạch, Lăng Hạ Lạc đi dạo triển lãm rồi. Còn Mèo hoa đội mũ trùm đầu cùng với Tô Kha, Bánh ngàn tầng, Không phải anh không được ở lại giúp mời chào khách hàng.
Thỏ Alice và Giữ lòng như ngọc khá là hướng nội, cho nên ở trong quầy giúp Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ sắp xếp đồ đạc, chẳng hạn như lúc cô ấy hóa trang cho các thành viên bang hội thì sẽ giúp cô ấy lấy ánh sáng; hoặc là lúc người khác thay quần áo sẽ giúp để ý màn che có kín đáo không... Mặc dù đều là việc lặt vặt nhưng cứ làm không ngơi tay thì vẫn sẽ thấy hơi mệt mỏi.
Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ có tính toán riêng, cho nên sẽ hóa trang cho Bạch Niệm Niệm trước. Bởi vì đã biết Hứa Dật Trình sẽ cos thành hiệp khách cho nên cô ấy cũng chuẩn bị cho Bạch Niệm Niệm một chiếc váy nhỏ theo phong cách Trung Hoa, có hơi giống bộ quần áo trong trò chơi nhưng lại có điểm khác biệt, không sinh động và hiện đại như trong trò chơi mà cổ xưa hơn một chút. Kiểu tóc chải cho Bạch Niệm Niệm cũng vừa đơn giản vừa tinh tế. Khi đứng cùng với Hứa Dật Trình thì sẽ lập tức trở thành một đôi thần tiên quyến lữ hành tẩu trong giang hồ.
Tiểu tham ăn tham ăn cười khà khà nói:
Ôi, vậy mà cậu cũng đoán được sao? Ha ha ha, anh đây chính là có khả năng trời cho đó, ăn ngon không mập, càng ăn càng gầy! Sao nào, hâm mộ không?


Hâm mộ, cực - kỳ hâm mộ!
Tiếng nói của Mạt Vũ Thần bỗng nhiên truyền từ phía sau tới, Tiểu tham ăn tham ăn nhìn lại, bị dáng người của cậu ta dọa sợ. Tiểu mập mạp này cũng là thành viên trong bang hội của bọn họ? Hình như anh ta chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Này, cậu là ai vậy?
Tiểu tham ăn tham ăn làm ra vẻ không thể nào nhớ nổi ngay lập tức được.
Đâu có ai cố ý béo thành như vậy, nếu như anh ta nói lời này ra thật thì đã không còn là vấn đề lúng túng nữa.

Bạn học này, cậu làm vậy là có ý gì, muốn học tôi giảm cân sao?
Tiểu tham ăn tham ăn lảng sang chuyện khác, nói liên tục như pháo liên châu,
Có lẽ tôi không làm sư phụ của cậu nổi rồi, ban nãy tôi cũng không có nói giỡn, thật đó, là di truyền. Thật ra thì tôi như này cũng không phải khỏe khoắn, thật đó, vẫn nên mập một chút thì tốt hơn.

Cố Trừng đỡ lấy Mạt Vũ Thần rồi buông tay ra, nói:
Anh đừng để ý tới nó. Nó là vậy đó, nhận một đống sư phụ, Bạch Ngọc Kinh trên trời cũng là sư phụ nó.

Cố Trừng đứng bên cạnh trả lời:
Cậu ấy là em họ của em, không phải bang hội của chúng ta.
Cậu ta lại nghiêng đầu nhìn Mạt Vũ Thần rồi nói một cách nghiêm túc,
Cậu nhìn người ta đi! Rồi nhìn lại bản thân mình!

Mạt Vũ Thần trợn trắng mắt, giở lại trò cũ, khom lưng vái chào Tiểu tham ăn tham ăn:
Sư phụ!


Ôi, Bát... Đỡ, đỡ em của cậu dậy mau!
Bình thường, Tiểu tham ăn tham ăn và bạn bè đùa giỡn thành thói quen rồi cho nên vừa há miệng là diễn kịch ngay, suýt chút nữa đã nói
Bát Giới
rồi, nên lập tức nói lại ngay.
Bạch Niệm Niệm vừa hóa trang xong đã phấn khởi chạy đi chụp hình chung với Hứa Dật Trình, hai người
sóng vai
đứng cùng một chỗ, một người anh tuấn cao lớn, một người nhỏ nhắn xinh xắn, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của những người khác. Triệu Tiểu Dã và Cố Trừng cùng chụp hình cho hai người, Hứa Dật Trình xòe cây quạt một cái
Xoạch
, động tác vừa phóng khoáng vừa đẹp trai. Cố Trừng vừa nhìn thấy dòng chữ trên cây quạt cũng sửng sốt một lúc rồi lập tức phụt cười, suýt chút nữa đã không cầm nổi điện thoại rồi. Triệu Tiểu Dã cũng cố gắng nhịn cười, chụp vẻ mặt hoang mang của Bạch Niệm Niệm lại.

Sao vậy? Cố Trừng cười cái gì?
Bạch Niệm Niệm chả hiểu gì, túm lấy cổ tay của Hứa Dật Trình, muốn nhìn cây quạt thần kỳ đó nhưng Hứa Dật Trình lại chuyển cây quạt sang cái tay khác, cho cô xem mặt khác: Một bức tranh cây trúc bằng mực tàu.
Bạch Niệm Niệm đâu có dễ lừa bịp như vậy:
Em muốn nhìn phía sau!

Hứa Dật Trình cũng không có trốn đông núp tây, cũng chẳng thay đổi vị trí, chỉ giơ cây quạt lên thật cao trên đỉnh đầu, Bạch Niệm Niệm liền không thể với tới được.
Bạch Niệm Niệm lại nhảy lên mấy cái tựa như một con thỏ, tiếc là ý chí có thừa nhưng thân cao không đủ, đành phải bỏ cuộc. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hứa Dật Trình tựa như một cái bánh bao tinh đang tức giận vậy.

Phụt... Niệm Niệm, cậu đừng làm vẻ mặt này nữa, mặt cậu sắp thành một hình cầu rồi.
Triệu Tiểu Dã bước qua chọt chọt lên mặt cô. Hứa Dật Trình ngạc nhiên phát hiện ra trong khoảnh khắc đó, hắn rất muốn kéo Bạch Niệm Niệm về bảo vệ trong ngực mình… Phải làm sao đây, sao giấm của Triệu Tiểu Dã mà cũng ăn được thế này...
Chẳng hiểu sao Triệu Tiểu Dã lại thở dài.
Mọi người nối tiếp nhau đi vào trong Bảo tàng công nghệ, sau đó chia thành ba đường. Một nhóm đi dạo Hội chợ triển lãm, một nhóm khác không có mua hay thuê quần áo thì chạy đến hội trường trên lầu hai để chiếm chỗ như đã phân công trước đó, một bộ phận nhỏ còn lại thì tiếp tục đi theo Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ để tìm bạn của cô ấy.
Gian hàng mà bạn của Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ thuê để bán các loại mô hình và quyển sổ Anime, mà lúc này một nửa gian hàng được để trống là giữ lại cho cô ấy. Bạch Niệm Niệm và Triệu Tiểu Dã giúp Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ lấy tập tranh tuyên truyền và tờ rơi từ trong rương của cô ấy ra, đặt tập tranh lên bàn, còn tờ rơi đưa cho nam sinh đi phát.

Vậy cậu cho tớ xem hình đi.
Bạch Niệm Niệm tóm lấy điện thoại của Triệu Tiểu Dã, quen thuộc mở khóa, nhìn dòng chữ trên cây quạt lập tức dở khóc dở cười.

Đương nhiên cây quạt đó của Hứa Dật Trình cũng được đặt làm, một mặt là tranh cây trúc, một mặt khác là ba chữ thư pháp to:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.