• 222

Chương 72: Người khả nghi


Anh ta vốn muốn đi ra ngoài đàn ghi-ta tiếp nhưng lại chợt nhớ tới một chuyện, liền nói với Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình8:


Đúng rồi, hôm nay tôi đã gặp một người, hình như có liên quan đến Bé cưng tham ăn.


Ánh mắt Hứa Dật Trình3 ngay lập tức mất đi sự dịu dàng.
Lúc hắn rời đi vẫn không thể nào quên được chuyện này, mặc dù trong một tuần lễ kh9ông vào trò chơi, nhưng có bạn vẫn luôn giúp hắn để ý tới những tin tức liên quan đến mặt này. Trong khu vườn đó đã từng có 6dâu tây chu sa mà Bạch Niệm Niệm giúp hắn trồng, còn có hồi ức tốt đẹp của hắn cùng với các bạn của mình, nhưng đã bị một ta5y của người đã lợi dụng Bé cưng tham ăn phá hoại hết tất cả, còn vu oan giá họa cho bang hội Lương thiện đường nữa. Cho nên, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được.

Nói ra có lẽ hai người sẽ không tin,
Tiểu tham ăn tham ăn nói,
Người mà tôi nghi ngờ này, hai người đều đã gặp rồi, chúng ta còn ăn uống cùng nhau nữa.

Nghe thấy Tiểu tham ăn tham ăn nói như vậy, trong lòng Bạch Niệm Niệm liền trở nên lo lắng:
Là ai?


Cô nhóc đang ‘theo dõi’ dấu vết của Bé cưng tham ăn?
Hứa Dật Trình nói,
Giống như anh làm lúc trước?


Đúng!
Tiểu tham ăn tham ăn nói,
Tôi vốn là đang cho rằng, mặc dù tôi không còn là Thần thực nữa nhưng dầu gì trước kia cũng có chút kinh nghiệm, còn có thể chỉ bảo giải thích nghi hoặc cho, nhưng lại không ngờ rằng... Này, Niệm Niệm, em gái đừng nhìn tôi như vậy, không phải là tôi không nói cho cô, không phải là tôi chưa kịp nói sao...

Vẻ mặt của Bạch Niệm Niệm tràn ngập hoang mang, cô nhìn nhìn Hứa Dật Trình lại nhìn nhìn Tiểu tham ăn tham ăn:
Hả? Là sao, tôi đâu có nói gì đâu.

Tiểu tham ăn tham ăn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Hứa Dật Trình, học giọng điệu của cô nhóc kia mà nói:
Đầu óc của anh bị cá muối vào rồi sao () ?
Sau đó lại trở về giọng bình thường, khuôn mặt tràn ngập tức giận,
Nghe xem, có thể nói như vậy sao, a, hai người nói xem có tức người hay không?

() Câu nói quen thuộc của cư dân mạng Trung Quốc.
Cá muối = cá đã chết rồi.
Đầu óc bị cá muối vào rồi = đầu óc bị chết máy = ngu ngốc.

Ưm...
Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình hai mắt nhìn nhau,
Cô bé nói đùa sao...


Không phải, tôi vẫn còn phân biệt được là có phải đang nói đùa hay không,
Tiểu tham ăn tham ăn nghiêm mặt lại rồi nói,
Ánh mắt của cô nhóc đúng là không nhớ tôi. Sau đó tôi còn định nói cái gì đó nữa nhưng kết quả là trận lốc xoáy của Bé cưng tham ăn đã tới rồi, cả khu vườn trở nên hỗn độn, cô nhóc kia cũng chạy theo Bé cưng tham ăn mất tăm luôn.

Bạn bè từng ăn uống cùng cô chỉ có mấy người đó, cô hoàn toàn không muốn nghi ngờ ai cả.
Nhưng Hứa Dật Trình lại trầm ngâm, giống như đã đoán được người khả nghi đó là ai rồi.

Chính là cô bé không rõ lai lịch mà chúng ta đã gặp được hôm cùng ăn lẩu với nhau đó!
Tiểu tham ăn tham ăn nói,
Hai người còn nhớ cô bé đó không?

Hứa Dật Trình không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, nói với Tiểu tham ăn tham ăn:
Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, cô ấy vốn không có nghĩ tới chuyện đó.

Lúc này Bạch Niệm Niệm mới chợt hiểu ra, cô thật là oan uổng mà, cô vốn cũng đâu có muốn hấp thu kiến thức mới đâu.

À à, lỗi của tôi, tôi nhớ lỗi,
Tiểu tham ăn tham ăn nói,
Hay là nói tới chuyện chính đi. Tôi liền đi tới chào hỏi cô nhóc, kết quả là cô nhóc làm bộ như không quen biết tôi! Dầu gì thì trứng cút mà ngày đó cô nhóc ăn đều là do tôi nướng mà? Tôi còn tưởng con nít không nhớ chuyện cho nên mới nhắc nhở một câu, không ngờ cô nhóc lại nói...

Hứa Dật Trình gật đầu, người mà hắn mới vừa nghĩ tới chính là cô bé đó. Nhưng Bạch Niệm Niệm lại không dám tin tưởng:
Tại sao lại có thể như vậy, nhìn cách cư xử của cô bé hẳn vẫn chưa tới mười tuổi mà?

Nhưng Tiểu tham ăn tham ăn lại lắc đầu:
Là do chúng ta bị bề ngoài của cô nhóc lừa gạt thôi. Hôm nay tôi ra ngoài săn thú, lúc đi ngang qua một khu vườn cũng thấy cô nhóc kia đang thậm thà thậm thụt bên ngoài khu vườn đó. Tôi cho rằng mọi người đã ăn cơm cùng nhau, xiên thịt cùng nhau thì đã coi là bạn bè rồi, cho nên liền đi đến chào hỏi cô nhóc, vậy mà hai người đoán sao?

Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, anh đều đã nói người ta
thậm thà thậm thụt
theo dõi rồi mà còn đến chào hỏi, đây không phải là... tự khiến bản thân khó chịu sao...
Hứa Dật Trình trầm ngâm trong chốc lát, nói:
Mặc dù chuyện này không thể chứng minh cô bé có liên quan đến dâu tây chu sa, nhưng lại giả vờ như không quen biết anh thì đúng là kỳ lạ quá. Đúng rồi, anh có xem thông tin của cô bé đó không?



Có xem, chắc chắn là cùng một người,
Tiểu tham ăn tham ăn nói,
Bởi vì đêm hôm đó tôi cũng có nhìn, có lẽ cái tên cũng dựa vào câu nói cửa miệng của bản thân đó, gọi là ‘Cá muối’, là người chơi Thần thực cấp 16.


Một cảm giác kỳ quái chợt lướt qua trong lòng Bạch Niệm Niệm, vô cùng nhỏ bé, cô không thể bắt được nhưng ánh mắt lại mang theo nghi ngờ nhìn Tiểu tham ăn tham ăn.

Thời gian không còn sớm nữa, ba người tạm buông chuyện này xuống, thoát khỏi trò chơi đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Bạch Niệm Niệm đã vào trò chơi từ rất sớm, xuất hiện ở trong căn nhà gỗ nhỏ do Tiểu tham ăn tham ăn xây nên. Trang trại này nằm trên núi phía Bắc thành Tuyền Thủy, núi có tên là
Bắc Uyển
, từ sau lưng đi tiếp về phía Bắc không xa chính là sông Hoàng Hà. Mặc dù ngọn núi này không có phong cảnh xinh đẹp như núi Tinh Lam, nhưng cây cối cao chọc trời, xanh um tươi tốt, chắc hẳn có rất nhiều tổ chim.


Ùng ục
, vừa online, cô đã nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.