• 222

Chương 94: Thú cưng biến dị


Theo một tiếng vỡ nát cuối cùng, một ánh sáng trắng chói chang đột nhiên khiến vỏ trứng nứt toát ra.

Ánh sáng kia vô cùng nhức mắt, làm c8ho người ta không thể nhìn thấy rõ bên trong vỏ trứng rốt cuộc là giống loài gì.

Chưa đợi mắt mọi người kịp thích ứng thì con vật nhỏ ki3a đã lao vù khỏi tay Meo thật to thật to ra ngoài rồi.

Woa, là rồng! Là một con rồng con!
Cá muối kêu lên,
Bắt nó lại mau, đừng để ch9o nó bay đi!
Mặc dù Meo thật to thật to cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ của con
rồng
kia, nhưng trong tay chị hình như còn giữ lại xúc cảm trơ6n trượt của lớp vảy.
Chị lập tức đứng lên đuổi theo nó, nhưng mà nó bay lên nhanh quá, hầu như chỉ trong chớp mắt đã không biết bay đi n5ơi nào rồi.

Thú cưng của tôi...
của tôi...
tôi...
Meo thật to thật to cảm thấy hối hận vì không nghe Vu Văn Tu.
Nếu như chị chuẩn bị lấy máu nhân chủ từ sớm thì nó cũng sẽ không chạy mất như vậy.
Hắn cho rằng nếu nó không phải là một vật sống, mà thân thể lại cứng rắn hơn chút nữa thì ắt hẳn nó đã có thể đâm qua đầu hắn tạo thành một lỗ ngay rối.
Sau đó, nó liền vùi vào trong tóc của hắn mà vẫy phành phạch liên tục, còn làm đứt luôn sợi dây buộc tóc mà hắn đã mua ở cửa tiệm sành ăn nữa, sau đó nó đã bị hắn túm chặt.

Rồng! Rồng rồng rồng!
Mấy người đồng thanh hô lên rồi chạy tới.

Woa woa.
Meo thật to thật to ngạc nhiên nhìn nó, khẽ nâng hai tay lên, ôm lấy cái bong bóng đó.
Hứa Dật Trình rút tay trái về, vậy mà bong bóng lại không bị nổ, nước cũng không có vẩy ra ngoài.
Meo thật to thật to ôm quả bóng nước, trong ánh sáng trong lành, con cá chép màu trắng và màu xanh bơi lội bên trong nước, hình ảnh vừa huyền ảo vừa lãng mạn.

Đề nghị nuôi trong nước là có ý gì?
Meo thật to thật to nghi ngờ nói,
Không phải cá vốn nuôi trong nước sao?
Vừa nói dứt lời, thì con cá chép trắng xanh kia tựa như nghe hiểu lời chị nói vậy, há mồm phun một cái bong bóng ra.
Bên trong bong bóng là dòng nước chảy không ngừng, sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Nó dần dần phình to ra, cuối cùng bọc cả con cá chép trắng xanh cùng tay của Hứa Dật Trình vào luôn.

Hửm? Rồng?
Hứa Dật Trình vô cùng kinh ngạc nhìn mấy người bọn họ, lại kinh ngạc nhìn vật nhỏ đang bị mình siết chặt trong tay - lớp vảy hai màu trắng xanh xen lẫn nhau, trơn trượt khó mà giữ được bằng tay, hình như còn mang theo một ít chất nhầy nữa, nếu không phải bởi vì hắn là đầu bếp thì người bình thường sẽ không bắt được - một con cá chép trơn nhăn như vậy đâu.
Đúng vậy, cho dù là nhìn lên nhìn xuống qua trái qua phải đi nữa thì nó cũng chỉ là một con cá chép khá là béo tốt thôi, chỗ nào giống rồng chứ? Hứa Dật Trình quay lại nhìn cánh cổng bằng gỗ của khu vườn Meo thật to thật to, trong tay siết chặt con cá chép giơ lên trước ánh mắt tha thiết mong chờ của mọi người, rồi nói:
Mọi người đang chơi 'cá chép...
Sau đó, dùng đầu cá chỉ chỉ cánh cửa kia,
...
nhảy long môn' sao?

Mọi người: ...

Không phải rồng?
Tiểu tham ăn tham ăn nhìn con cá chép thứ thiệt kia, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài rồi,
Mẹ kiếp, cá chép xanh? Món đồ chơi này rất là hiếm thấy, mau chụp tấm hình gửi đăng con cá chép này đi.

Thì ra là cá chép hả?
Meo thật to thật to đứng trước mặt Không quên tình đầu, đột nhiên cảm thấy hơi hơi vui vẻ.
So với rồng mà nói thì cô cảm thấy có một con cá làm thú cưng thì hình như càng đáng yêu hơn, bởi vì cô cũng là một con
mèo
mà.
Bạch Niệm Niệm ôm lấy Meo thật to thật to, vỗ nhẹ sau lưng chị:
Đại Meo đừng buồn, không chừng qua mấy ngày nữa, trong giếng sẽ lại xuất hiện thêm một quả trứng thú cưng mới nữa ấy mà.

Thật ra thì, chị không phải rất muốn có một con rồng làm thú cưng,
Meo thật to thật to mạnh miệng nói,
Chị chỉ cảm thấy ấp nó nhiều ngày như thế mà đột nhiên thoáng cái đã không còn, cho nên có hơi...
không thể chấp nhận được thôi.

Cô muốn thú cưng gì, tôi hỏi thử trong bang hội cho cô.
Vũ Văn Tu nói.
Trong lòng anh ta cũng thấy vô cùng xót xa.
Để tùy duyên thôi.

Råm
! Ngoài cổng khu vườn giống như là có người nào đó bị té ngã vậy, tiếp đó lại có một giọng nói quen thuộc truyền vào:
Thứ gì.
Bạch Niệm Niệm cùng Cá muối xoay người lại cùng một lúc, lại lên tiếng gần như cùng một lúc:
Không quên tình đầu?


Món ăn của em!
Cổng bị đẩy ra một cánh, quả nhiên là Hứa Dật Trình.
Hắn một tay sửa lại mái tóc lộn xộn của mình, một tay khác thì bắt lấy một con vật nhỏ đang giãy dụa liên hồi đi vào trong, vừa đi vừa nói:
Thứ này từ đầu tới vậy? Tôi vừa mới đi tới cửa đã bị nó đụng một phát rồi.
Hắn nói khá là đơn giản, nhưng tình huống thực tế thì nó giống như một cây trâm cắm thẳng vào trong chùm tóc nhỏ sau ót của hắn, khiến hắn hơi lảo đảo, sau đó liền ngồi bệt xuống trên mặt đất.
Qua quá trình lột vỏ vừa rồi, chị đã chợt phát hiện được một chuyện.
Đó chính là cho dù ấp ra loài gì, dù là dáng vẻ rất xấu, thuộc tính cũng rất vô dụng thì chị cũng không thể nào bán nó đi được, bởi vì chị không nỡ.
Cảm giác này có lẽ giống như khi phụ huynh đối mặt với đứa nhỏ của mình, cho dù xấu xí hay hư hỏng hơn nữa, cũng vẫn có thể xem nó như vật báu vậy.
Vu Văn Tu ném tới một viên Hỏa nhãn kim tinh, sau đó chia sẻ thông tin con cá chép xanh lên kênh trước mặt.

[Trước mặt] [Thiên hạ đều là ái khanh của ta]: Tên: Cá chép Koi trắng xanh (biến dạng từ cá chép Koi đỏ trắng); phân loại: loại hình biến dị; cấp bậc: cấp A (trước khi biến dị), cấp S (sau khi biến dị); kỹ năng: kiểm tra chất lượng nước (trước khi biến dị)/ Bay lên trời, cầu gió, cầu mưa (sau khi biến dị); phương thức nhận chủ: Lấy máu nhân chủ (độ trung thành 60%), đặt tên nhân chủ (20%).
(Ghi chú: độ trung thành của thú cưng dưới 20% sẽ dễ bị những người chơi khác dự bắt đi; độ trung thành của thú cưng dưới 5%, dễ chạy trốn); chú thích khác: Đề nghị nuôi trong nước.

Mẹ kiếp, biến dị? Bay lên trời cầu gió cầu mưa, ý là có thể hóa rồng đó!
Tiểu tham ăn tham ăn mất bình tĩnh.
Trước ngày hôm nay, anh ta không hề biết trong thú cưng của Thiên đường sành ăn sẽ có rồng, cho nên trong lúc ấp trứng cũng không có nghĩ tới phương diện đó.
Nhưng mà hôm nay không chỉ có biết mà anh ta còn tận mắt nhìn thấy - mặc dù không thấy rõ - tức khắc liền muốn có một con rồng làm thú cưng.
Meo thật to thật to lắc đầu:
Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu.

Ai, ai cho tôi mượn một con dao nhỏ đi?
Meo thật to thật to vui vẻ đến nỗi nói chuyện đều trở nên lắp bắp.


Để tôi giúp, cô ráng chịu đựng chút nhé.
Vu Văn Tu rút trường kiếm ra, cắt
xoẹt
một đường trên ngón út đang chìa ra của Meo thật to thật to.

Giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ đầu ngón tay trắng nõn của chị, chị dời đầu ngón tay lại gần quả bóng nước, cá chép trắng xanh giống như là có linh tính mà bơi về phía giọt máu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.