• 1,167

Chương 49, 50, 51


Dịch giả: Lê Chu Cầu
NXB Văn Học
49

Ngày hôm ấy ngọn gió Samum thổi dữ dội chưa từng thấy.
Nhiều đời sau người Arập sẽ còn kể về huyền thoại một chàng trai đã không khiếp nhược trước viên chiến tướng sa mạc và đã hoá thành gió, phá hầu như tan hoang cả một doanh trại.
Khi lặng gió mọi người nhìn về phía cậu ngồi, nhưng cậu không còn ở chỗ cũ nữa mà đang đứng cạnh môt người lính canh bị cát vùi lấp, tuốt phía bên kia doanh trại.
Mọi người khiếp đảm trước trò quỷ thuật này.
Nhưng vẫn có hai người cười, đó là nhà luyện kim đan vì ông đã tìm ra được một học trò xuất sắc và viên chỉ huy, vì hắn đã được chứng kiến quyền năng tuyệt vời của Thượng Đế.
Hôm sau, viên chỉ huy từ giã nhà luyện kim đan và cậu rồi cho một đoàn lính tháp tùng hai người tới bất kì nơi nào họ muốn.
50

Sau khi đã đi suốt ngày, chiếu tối họ tới được một tu viện Côptic. Nhà luyện kim đan bảo đoàn tháp tùng quay về rồi xuống ngựa.
"Từ đây cậu có thể tự mình đi tiếp được rồi đấy", ông nói. "Chỉ cần ba tiếng nữa là tới Kim Tự Tháp".
"Cám ơn ông đã dạy cháu ngôn ngữ vũ trụ", cậu đáp.
"Ta chỉ gợi cho cậu nhớ lại những gì cậu đã biết từ trước thôi". Nhà luyện kim đan gõ cổng tu viện.
Một tu sĩ mặc toàn đen ra mở cửa. Họ nói với nhau mấy câu bằng tiếng Côptic rồi nhà luyện kim đan bảo cậu vào.
"Ta vừa mới yêu cầu tu sĩ nọ cho phép sử dụng cái bếp một lúc", ông nói.
Họ đi vào bếp. Nhà luyện kim đan nhóm lửa còn tu sĩ nọ lo mang chì đến để nhà luyện kim đan nấy chảy trong một thùng sắt. Khi chì đã hóa lỏng, nhà luyện kim đan móc túi ra quả trứng lạ lùng bằng thủy tinh màu vàng. Ông cạo một chút, mảnh như sợi tóc, lấy sáp bọc lại rồi bỏ vào thùng. Chất lỏng biến thành đỏ như máu. Rồi ông bưng thùng khỏi bếp, để nguội. Trong khi chờ đợi ông trò chuyện với người tu sĩ về cuộc xung đột giữa các bộ lạc.
"Sẽ còn kéo dài lâu", ông nói.
Người tu sĩ tỏ vẻ bực dọc. Từ lâu nay các đoàn lữ hành đã phải nằm ở Gizeh chờ cuộc xung đột kết thúc.
"Nhưng rồi đâu cũng sẽ vào đấy, như ý Thượng Đế muốn cả thôi", tu sĩ nói.
"Đúng thế", nhà luyện kim đan đáp.
Khi thùng nguội, người tu sĩ và cậu nhìn vào mà kinh ngạc. Chì đã khô lại dưới đáy thùng hình tròn, song không phải là chì nữa mà là vàng.
"Một ngày nào đó cháu cũng sẽ làm được như vậy chứ?" Cậu hỏi
"Đó là vận mệnh của ta chứ không phải của cậu", nhà luyện kim đan đáp. "Ta làm chỉ để cho cậu thấy rằng có thể làm được".
Rồi ông chia chỗ vàng đó làm bốn phần.
"Để cám ơn thầy", ông nói và đưa tu sĩ một phần.
"Thế là quá nhiều so với những gì tôi đã làm", tu sĩ nói.
"Thầy chớ nói thế nữa, kẻo Đời nghe thấy thì lần tới thầy sẽ được ít hơn đấy".
Rồi ông quay sang cậu.
"Phần này để đền cậu số tiền đã trả cho viên tư lệnh".
Cậu muốn nói rằng như thế là quá nhiều so với số tiền nọ song lại thôi, vì vừa được nghe những gì nhà luyện kim đan nói với người tu sĩ.
"Phần này tôi giữ", ông nói và cất đi. "Vì tôi còn phải vượt sa mạc và vùng có chiến sự để về nhà".
Phần thứ tư ông đưa cho tu sĩ "Phần này để phòng khi cậu nhỏ đây cần đến".
"Nhưng mà cháu sắp tìm thấy kho báu rồi còn gì", cậu đáp
"Ta tin rằng cậu sẽ tìm thấy", nhà luyện kim đan nói
"Vậy phần cháu thêm làm gì nữa?"
"Vì cậu đã hai lần mất sạch: một lần bị gã lưu manh bịp, một lần trả thù cho viên chỉ huy nọ. Ta là một lão già Arập mê tín, tin vào châm ngôn nước mình. Châm ngôn đó như thế này: "Những gì đã xảy đến với anh một lần có thể không bao giờ xảy ra nữa; nhưng những gì đã xảy ra hai lần thì nhất định sẽ thêm lần thứ ba".
Rồi họ lại lên ngựa.
51

"Trước khi chia tay ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện về giấc mơ", nhà luyện kim đan nói.
Cậu bèn cho ngựa chạy sát lại gần.
"Ở La Mã cổ đại, vào thời hoàng đế Tiberius, có một ông già kia có hai người con trai. Một người con đi lính và phải đi đến những vùng đất xa xôi nhất của đế quốc. Người con kia là thi sĩ và cả La Mã yêu thích những bài thơ tuyệt vời của anh ta. Một đêm kia ông bố nằm mộng thấy thiên thần hiện đến bảo rằng những câu nói của một trong hai người con ông được cả thế giới biết và được truyền tụng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Người cha thức giấc, thầm cảm tạ Thượng Đế và khóc vì sung sướng bởi cuộc đời quá hào phóng đã cho ông biết những điều mà mọi người cha đều tự hào. Không lâu sau đó ông chết vì muốn cứu một đứa trả khỏi bị xe ngựa cán. Vì ông sống ngay thẳng, đàng hoàng nên được lên ngay thiên đường. Ở đây ông gặp thiên thần báo mộng cho ông.
"Ông là một người tốt", thiên thần nói. "Ông sống thương yêu người, ông chết vì làm việc phải. Do đó ta sẽ thỏa mãn bất cứ điều gì ông ước muốn".
"Cuộc đời cũng đã rất ưu đãi tôi", ông già đáp. "Ngày nọ, ngài đến với tôi trong giấc mơ thì tôi thấy mọi công lao của mình đã được đền bù vì thơ của con tôi sẽ còn được truyền tụng hàng trăm năm sau nữa. Cá nhân tôi không mong muốn gì cả, nhưng người cha nào chẳng tự hào về đứa con mình đã nuôi dạy. Thành ra tôi muốn rằng, trong một tương lai xa, được nghe những câu nói của con tôi".
Thiên thần bèn vuốt vai ông và hai người bước vào tương lai xa. Cả nghìn người đứng quanh họ ở một quãng trường rộng lớn, nói với nhau bằng một thứ tiếng lạ.
Ông già khóc vì sung sướng "Tôi biết mà! Thơ của con tôi hay và trở thành bất tử mà", ông xúc động nói với thiên thần.
"Tôi rất muốn biết người ta đọc bài thơ nào của nó ở chốn này".
Thiên thần âu yếm nắm tay ông già rồi hai người cùng ngồi xuống một trong những ghế dài trên quãng trường.
"Thơ của con trai ông rất được yêu chuộng ở La Mã xưa", thiên thần đáp. "Nhưng sau triều đại của Tiberius thì thơ của con ông cũng bị rơi vào lãng quên. Những lời mà người ta đang nói đây là của anh con trai đi lính cơ".
Ông già sửng sốt nhìn thiên thần.
"Anh con trai đó phục vụ ở một nơi xa và lên đến chức tư lệnh. Anh ta cũng là một người tốt và chính trực. Một ngày nọ người hầu của anh ốm nằm chờ chết. Người con ông nghe nói có một tu sĩ Do Thái chữa được bệnh tật nên đi hết ngày này sang ngày khác để tìm tu sĩ đó. Trên đường đi anh được biết người mình tìm đó là con của Thượng Đế. Anh gặp những người đã được tu sĩ nọ chữa lành bệnh và họ dạy anh những điều tu sĩ kia đã truyền dạy. Rồi, tuy là một chiến binh La Mã, anh đã cải đạo. Không lâu sau đó anh gặp nhà tu sĩ. Anh kể ông nghe về bệnh tình của người hầu. Nhà tu sĩ tỏ ý sẵn sàng đi đến nhà anh. Nhưng con trai ông là một người một đạo nên khi nhìn vào mặt nhà tu sĩ anh biết chính đó là con Thượng Đế. Và đây là những lời con trai ông lúc ấy đã nói với tu sĩ và sẽ đời đời được truyền tụng:
"Lạy Chúa, con không xứng đáng để được đón Người vào nhà. Xin Chúa hãy phán truyền cho một tiếng thì kẻ đầy tớ của con sẽ khỏi bệnh ngay."
"Bất kể giàu hay nghèo, sang hay hèn, ai cũng đều có một vai trò chính trong lịch sử thế giới. Có điều phần nhiều người ta không biết đó thôi", nhà luyện kim đan nói rồi thúc ngựa đi.
Cậu mỉm cười. Làm sao cậu ngờ được rằng cuộc đời một kẻ chăn cừu lại có thể được xem là quan trọng nhường ấy.
"Vĩnh biệt!" Nhà luyện kim đan nói.
"Vĩnh biệt!" Cậu đáp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Giả Kim.