Q.1 - Chương 9: Huyết Tinh Thịnh Yến 4
-
Nhà Trọ Địa Ngục
- Hắc Sắc Hỏa Chủng
- 1618 chữ
- 2020-05-09 09:49:00
Số từ: 1721
Quyển 1: U Thủy Thôn
Tố Nguyệt trong khoảnh khắc này mở mạnh 2 mắt ra!
Giờ phút này, nàng vẫn đang nằm trên giường, căn bản không có đi ra ngoài.
Ác mộng? Cảnh tượng vừa rồi, cũng chỉ là ác mộng thôi sao?
Nhưng mà, thời điểm hai tay nàng chạm tới cổ, phát hiện trên cổ rõ ràng tràn đầy nước!
Kế tiếp... Ánh mắt của nàng, nhìn về cánh cửa phòng ngủ.
Nàng rõ ràng đã đóng cửa lại!
Tí tách
...
Tí tách
...
Tí tách
...
Nước, nhỏ trên sàn nhà.
Một đôi chân trần, chầm chậm đi đi lại lại trên sàn nhà.
Ánh trăng chiếu vào trong cửa sổ, ở trước mặt Tố nguyệt, một cái bóng trắng của nữ nhân, đang không ngừng nhỏ nước, quay lưng về nàng bước tới cửa phòng!
Ah... Ah...
Tố nguyệt miệng há lớn, chỉ có thể phát ra chút thanh âm không có ý nghĩa.
Nàng cứ như vậy ngơ ngác trên giường, qua rất lâu sau, rốt cục đánh bạo đứng lên, đồng tử không ngừng co rút rồi phóng đại, hoảng sợ đến căn bản nói không ra lời.
Nàng chậm rãi đứng lên, hướng cửa phòng đi tới. Thế nhưng mà, mỗi một bước đều cảm giác nặng ngàn cân.
Đi ra khỏi cửa, người nào cũng không có.
Thế nhưng trên sàn nhà, từng dãy vệt nước, chứng minh hết thảy vừa rồi, cũng không phải mộng ảo.
Tố Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất như ngâm trong hầm băng.
Nàng giơ chân lên, tiếp tục hướng về phía trước, bàn chân trần trụi đạp trên nước, vô cùng lạnh. Mà lập tức... Trần nhà, trên tường, cũng bắt đầu không ngừng chảy nước.
Nước số lượng càng ngày càng nhiều.
Tố nguyệt đi tới cửa phòng của ca ca. Mà lúc này, mặt đất đã bắt đầu nhỏ nước.
Trước mắt, cửa phòng ca ca, cũng đang không ngừng chảy nước. Tố Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ca ca còn hoàn hảo nằm trên giường, mà gian phòng của hắn khắp nơi cũng đang thấm nước. Kỳ quái chính là, A Vũ lại ngủ rất sâu, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ca... Ca ca, nhanh, chạy mau...
Tố nguyệt liều sức, mới nói ra được mấy chữ này, nhưng mà, nàng rất nhanh không nói được nữa.
Giờ phút chỗ chăn bông ở ngực, rõ ràng lại chồi lên!
Lập tức, nó bắt đầu di động dần lên!
Dừng tay, Băng... Băng...
Tố Nguyệt tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng một bước cũng không dám di chuyển.
Bỗng nhiên, từ trong chăn, vươn ra hai cái tay trắng nõn hướng tới A Vũ!
Không
Tố Nguyệt lại một lần nữa mở to mắt!
Nàng, như trước vẫn nằm trên giường. Mặt đất, cũng không có dấu vết của nước. Trăng ngoài cửa sổ, như cũ bị một mảnh mây đen bao phủ.
Lại là ác mộng?
Nhưng thế nào trong cơn ác mộng còn có thể trong mộng mà tỉnh lại?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, Tố Nguyệt thiếu chút nữa hét rầm lên! Nhưng mà, một thanh âm quen thuộc truyền đến.
Tố Nguyệt, làm sao vậy?
Nguyên lai là mẹ của nàng Trương Anh Lan.
Mụ mụ...
Tố nguyệt tức khắc khóc lên, bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, nói:
Ta, ta rất sợ... Ta rất sợ...
Cái đứa nhỏ này, sợ cái gì đâu?
Ta, ta mơ một giấc mộng... Băng nhi, Băng nhi nàng trở về, nàng còn muốn giết ca ca...
Mẹ nàng Trương Anh Lan cười nói:
Ngươi nói cái gì đó? Cái kia là không có khả năng, Băng nhi chết rồi, làm sao có thể trở về.
Nhưng là ba ba... Còn có Hạo Thiên thúc bọn hắn...
Ba ba của ngươi chết... Không phải chuyện gì ma quái, ngươi đừng nghe người trong thôn nói hưu nói vượn. Ai, hài tử đáng thương, ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi.
Mụ mụ... Ngươi, ngủ cùng tới ta một đêm được không?
À? Không đâu, lớn như vậy rồi. Như thế nào còn muốn cùng với ta ngủ chung một chỗ?
"Van ngươi... Mụ mụ...
Đứa nhỏ này.
Trương Anh Lan nói:
Vậy được rồi, ta đi lấy cái chăn.
Mẫu thân đi rồi, Tố Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng là, một lát sau, nàng bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
Mẫu thân?
Hai ngày này, mẫu thân không phải một mực ở tại nhà Vương mụ chơi mạt chượt, thậm chí ngủ lại đó hay sao?
Hôm nay căn bản mẫu thân cũng không có về nhà a!
Mà đúng lúc này... Một cái thân ảnh màu đen lại lần nữa xuất hiện cửa ra vào!
Ah
Tố nguyệt lại một lần nữa từ trên giường ngồi bật dậy.
Lại là ác mộng.
Tố Nguyệt liều mạng thở hổn hển trên giường, càng không ngừng nhìn xung quanh.
Đây là sự thật? Hay vẫn là ác mộng?
Nàng căn bản không dám ngủ tiếp, lập tức ngồi dậy, mặc xong quần áo, tung chăn đi ra khỏi phòng. Sau đó, muốn tới phòng ca ca, dứt khoát đêm nay ngủ chung với hắn đi.
Tầng tầng lớp lớp ác mộng, làm Tố Nguyệt không cách nào chịu được nữa.
Rốt cục đi tới cửa phòng ca ca, Tố Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa ra.
Ca ca vẫn như cũ nằm ngủ trên giường.
Nàng rón ra rón rén đi qua, khẽ đẩy A Vũ đang say ngủ, nhẹ nói:
Ca ca... Ca ca! Tỉnh ah, ta là Tố Nguyệt!
Nhưng là A Vũ ngủ tựa hồ như chết, căn bản không nhúc nhích.
Tố Nguyệt lay như thế nào cũng không tỉnh, dứt khoát liền trực tiếp nằm bên cạnh hắn, dù sao giường cũng khá lớn, ôm lấy ca ca, sau đó nhắm mắt lại.
Hai người ngủ cùng một chỗ, an tâm hơn rất nhiều.
Sau đó, nàng bất tri bất giác... Ngủ say.
Bỗng nhiên, trong mơ màng, nàng cảm giác có người đang đẩy nàng, nói:
Tố Nguyệt, tỉnh, tỉnh.
Là thanh âm của ca ca.
Ca ca... Để cho ta ngủ thêm lát nữa a...
Tỉnh, Tố Nguyệt!
Tố Nguyệt còn buồn ngủ hé mắt, lập tức mở ra...
Ca ca ngồi trước mặt nàng.
Chỉ là, vì cái gì con mắt của ca ca lồi ra, còn chảy ra rất nhiều máu này?
Còn có... Vì cái gì mặt của hắn hoàn toàn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào?
Tố Nguyệt đột nhiên tỉnh táo lại!
Nàng mở con mắt cực kỳ lớn.
Cái nữ nhân tóc tai bù xù, đang nắm lấy đầu ca ca, âm hiểm cười nhìn nàng!
Tố Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, vẫn như cũ nằm ngủ trên giường của mình.
Lại là một cơn ác mộng.
Tựa hồ cái bánh xe ác mộng này, căn bản quay không ngừng nghỉ.
Nàng hiện tại không biết, chính mình là trong mộng, hay là trong hiện thực. Vừa rồi hết thảy đến tột cùng là chân thật hay vẫn là ảo mộng? Nàng chẳng lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa?
Nghĩ đến khả năng này, nàng cũng cảm giác toàn thân băng lãnh.
Nàng cắn răng, đi xuống giường, ra phòng ngoài, mò tới trong bếp... Tiếp đó, cầm một con dao nhọn màu đen.
Sau đó, nàng sẽ cầm con dao kia, ngồi trong phòng bếp, ý định cứ như vậy thức qua một đêm. Dù sao, nàng không muốn ngủ lại nữa. Chỉ mong, giờ phút này chính là trong hiện thực a!
Thời gian một chút dần trôi qua...
Bỗng nhiên, nàng chứng kiến, một cái bóng đen xuất hiện ở cửa phòng bếp! Mà cái bóng đen kia, tuy không thấy rõ mặt, nhưng đích thật là nữ nhân tóc tai bù xù!
Nàng không chút do dự xông lên phía trước, một dao hướng tới ngực bóng đen kia đâm tới!
Bóng đen kia lập tức dùng hai tay bắt lấy mặt của nàng, thế nhưng mà Tố Nguyệt mặc kệ, đẩy bóng đen ngã phốc xuống đất, một dao... Một dao, từng dao từng dao đâm xuống!
Đi chết đi! Đi chết đi! Ngươi đi chết đi!
Tố nguyệt xem cái bóng đen kia bất động rồi, nhưng vẫn tiếp tục đâm tới...
Ngay tại thời điểm nàng đâm gần một trăm nhát, bỗng nhiên...
Tí tách
...
Tí tách
...
Thanh âm như thế này, lại lần nữa truyền tới tai của nàng!
Tố nguyệt lại một lần nữa mở to mắt, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại!
Còn muốn bao nhiêu lần nữa đây?
Tố Nguyệt giờ phút này thật sự sắp nổi điên rồi.
Đến cùng nên làm thế nào, mới có thể tỉnh lại?
Đến cùng nên làm như thế nào?
Hết thảy, đều là oan hồn Băng nhi đến lấy mạng sao? Thế nhưng mà, chính mình đối với nàng có làm cái gì đâu? Chẳng lẽ chỉ là ngồi nhìn mặc kệ, nàng cũng không buông tha cho mình sao?
Vì cái này, liền muốn tra tấn mình sao?
Tố Nguyệt cắn răng, lại một lần nữa vén chăn lên.
Nàng muốn nhìn, cái ác mộng này đến cùng có bao nhiêu lần!
Với đôi chân trần trụi, nàng đi tới tất cả địa phương trong nhà, nhưng, đều không có gì dị thường.
Bỗng nhiên... Nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Tuy rất nhỏ, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được sau lưng có cái gì đó đi tới!
Nàng lập tức quay đầu lại, chăm chú nhìn theo.
Sau đó, nàng lại một lần nữa đi tới cửa phòng bếp.
Trong phòng bếp... Quả nhiên có một cái bóng đen!
Mà cái bóng đen kia khi nhìn thấy nàng, bỗng nhiên nhấc con dao trong tay, hướng nàng đâm tới!
Kinh hoàng khựng lại trong giây lát, nàng đã bị bóng đen kia đẩy té trên mặt đất, sau đó... Cái bóng đen kia, nhấc lên dao nhọn...
Lúc này đây, ác mộng sẽ không tỉnh lại nữa.