Chương 1005: Ngõ cụt (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1136 chữ
- 2022-02-08 08:41:44
Nàng lẳng lặng quan sát khu rừng âm u trong sơn cốc trước mặt, đoán xem người của đội đặc nhiệm Gai Đỏ đang mai phục ở đâu. Nhóm lão Mạnh sẽ có phản ứ8ng gì khi nhìn thấy nàng bị Đông Phương Thanh Huyền uy hiếp.
Đông Phương Thanh Huyền nâng ống tay lau sạch máu, hắn ta hướng đôi mắt khép hờ 3có vết bầm xanh, nhìn về phía đám binh mã trước mặt, đôi mắt hơi mơ màng, giọng nói cũng không còn đủ sức, nhưng mệnh lệnh vẫn chứa đầy sát khí đáng 9sợ.
Chỉ dựa vào việc hắn là người đàn ông của ta.
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, ánh mắt chất chứa sự chua xót.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy giọng của binh sĩ kia, nhưng
lớp ngụy trang bằng dây leo màu xanh
trên đầu y đúng là trang phục của lính đặc nhiệm Gai Đỏ.
Để cho họ đi qua đi!
Nàng gào lên.
Chắc chắn không phải hắn.
Hạ Sơ Thất đón gió, hơi nheo mắt lại,
Đông Phương Thanh Huyền, ngươi và hắn là bằng hữu nhiều năm, vậy mà ngươi lại không hiểu con người hắn. Ta tin vì để sớm đánh hạ Cư Dung Quan, hắn sẽ mai phục tại đây, chặt đứt đường lui của ngươi, nhưng đó chỉ là muốn ép ngươi lui quân. Nếu như người thành tâm rút lui, hắn chắc chắn sẽ không đuổi cùng giết tận.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền hơi biến sắc.
Người Ngột Lương Hãn hi6ểu ra điều gì đó, họ quan sát sơn cốc ẩn chứa sự nguy hiểm chết người này, Lạp Cổ Lạp đi lên đầu hàng, nhìn khuôn mặt yếu ớt của Đông Phương Thanh Hu5yền, vành mắt y đỏ bừng, tiên phong chắp tay chấp hành mệnh lệnh.
Thuộc hạ tuân lệnh!
Vương phi, người không sao chứ? Mẹ nó, hình như bị trúng kế rồi, mọi thứ rất kỳ lạ. Thuốc nổ kia không phải là mệnh lệnh của ta...
Ông vẫn còn chưa nói xong thì lại có tiếng nổ
ầm
truyền đến từ phía đầu cầu Thông Thiên.
Y xoay đầu, ngoắc tay.
Đại hãn có lệnh, lập tức qua cầu!
Nàng hiểu rõ hắn thế ư? Dựa vào gì để nói như thế?
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chằm chằm, không chớp mắt.
Nghĩ đến khả năng này, nàng đột nhiên mỉm cười rồi xoay đầu lại nhìn hắn ta.
Thường nói người trên đời thích nhất là suy bụng ta ra bụng người, không sai chút nào.
Lão Mạnh giật mình, gào lên.
Mẹ nó, là kẻ nào làm vậy?
Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền trở nên lạnh lẽo, hắn ta cười mỉa mai.
Thế nàng nói xem màn nổ pháo khi nãy từ đâu mà ra? Ngựa của ta vì sao lại chết?
Quân Tấn nghe cho rõ đây, vương phi của các người ở đây, đừng hành động khinh suất!
Giọng của hắn ta vang vọng trong sơn cốc.
Không cần biết vì sao, nàng không nhẫn tâm nhìn thấy nhiều người phải chết trên cầu Thông Thiên. Chiến tranh đã đủ tàn khốc lắm rồi, bớt chết oan một mạng cũng xem như là phần đức mà nàng tích thay cho Triệu Thập Cửu.
Người ló ra khỏi nơi ẩn núp chính là lão Mạnh.
Chẳng lẽ các ngươi không thèm đếm xỉa gì đến tính mạng vương phi nhà mình ư?
… Vương phi!
Bỗng có một cái đầu thò ra trong lùm cây ở vị trí cao nhất bên hông cầu Thông Thiên, cứ như họ vừa mới xác nhận rõ đúng thật là Hạ Sơ Thất.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng,
Có nghĩa là gì?
Hạ Sơ Thất nheo mắt, dời tầm mắt từ trên khuôn mặt hắn ta sang phía người Ngột Lương Hãn đang qua cầu, giọng của nàng rất lạnh,
Ngươi có tâm tư âm độc, nếu là ngươi chắc chắn cũng sẽ mai phục ở đây, dồn đối phương vào chỗ chết. Thế là ngươi cũng cho rằng Triệu Thập Cửu cũng sẽ làm như thế. Nhưng ngươi đã đoán sai về hắn rồi.
Cũng tức là, nếu nàng không ở đây, những người này có thể sẽ chết.
Thế nhưng…
Hạ Sơ Thất giật mình,
Chuyện này là sao?
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi xinh đẹp của mình lên,
Nhìn thấy chưa? Chẳng phải nàng đã nói hắn sẽ không làm thế ư?
Hắn ta bỗng dưng siết chặt eo nàng, đẩy người nàng về trước, hô lớn về phía bên sơn cốc.
Truyền lệnh của ta, lập tức qua cầu.
Qua được cây cầu này thì sẽ là địa bàn của Ngột Lương Hãn.
Vào đúng thời khắc căng thẳng này, bỗng có một tiếng cười vô cùng âm hiểm vang lên.
Cảnh tượng náo nhiệt thế này sao có thể vắng mặt bổn vương được nhỉ?
Không phải là người của Ngột Lương Hãn, cũng không phải là người của quân Tấn, vậy là kẻ nào?
Ha ha ha…
Nhóm đến đầu tiên là đội quân tiên phong Ngột Lương Hãn chứ không phải toàn bộ quân chủ lực lúc rút khỏi Cư Dung Quan, họ xếp thành từng hàng ngay ngắn bước tuần tự qua cầu. Dưới sức nặng, cây cầu lắc lư phát ra tiếng kêu
kẽo kẹt
hệt như một cụ già lớn tuổi.
Hạ Sơ Thất thấy lạnh toát sống lưng, nàng bỗng hiểu ra vì sao Đông Phương Thanh Huyền lại đưa mình đến đây: Nếu Triệu Tôn chạy đến mai phục Ngột Lương Hãn, hắn hoàn toàn có cách tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Nhưng ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Ngột Lương Hãn ra thì không có bất kì ai lên tiếng trả lời.
Sau một thoáng im lặng, Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, vừa ôm Hạ Sơ Thất vừa cười.
Hắn ta khựng lại, đang định nói gì đó thì bỗng thấy có một luồng khói dày đặc bốc lên bên phía cây cầu gỗ nơi đại quân đang đi qua, tiếp sau đó là tiếng nổ
ầm ầm
, đội quân Ngột Lương Hãn bị bất ngờ, có vài người chưa kịp phản xạ thì đầu và tứ chi đã mỗi thứ một nơi, một vài cơ quan nội tạng bay lên trời.
Tiếng kêu ai oán vang lên khắp đất trời.
Tiếng của gã vang vọng giữa khoảng không, làm lũ ưng trên trời hoảng sợ, cất tiếng kêu thảm rồi bay vút đi. Tuy Hạ Sơ Thất không nghe thấy giọng của gã, nhưng nương theo tầm nhìn của Đông Phương Thanh Huyền, nàng nhìn thấy một đám binh sĩ Bắc Địch ùn ùn kéo tới và một gã đàn ông mặc áo giáp Bắc Địch đi giữa đoàn người.
Nàng không biết gã.
Khoảng cách quá xa, nàng không nhìn thấy lời gã nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.