Chương 1008: Nguy hiểm (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1103 chữ
- 2022-02-08 08:41:42
Nàng không vĩ đại thế đâu, nàng chỉ đang cân nhắc.
Một người chết và hai người chết, nếu có thể lựa chọn, hễ là người biết đếm 8số đều sẽ chọn vế đầu.
Biến đi! Không phải ta không nỡ thấy ngươi chết, ta chỉ không muốn kiếp sau ngươi vẫn bám lấy ta… Nếu 3ngươi thấy thiếu nợ ta thì sau này đừng làm khó Triệu Thập Cửu nữa, đừng để hắn lại rơi vào cảnh trước sau đều là địch…
Mũi tên lạnh băng bay tới…
Đông Phương Thanh Huyền cau mày, tay phải ôm chặt Hạ Sơ Thất, tay trái vung lên, đỡ lấy mũi tên, mũi tên kia lệch hướng, sượt qua vai hắn ta, có máu chảy ra.
Đông Phương Thanh Huyền!
…
Hạ Sơ Thất khiếp sợ, trong lúc căng thẳng, khả năng phán đoán suy giảm, làm gì nhìn rõ lời hắn ta nói? Thỉnh thoảng lại nhìn hắn ta há miệng khép miệng, nàng khẽ quát lên,
Ngươi đừng nói nữa, mau buông tay ra!
Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng không quan tâm gì đến những chuyện trong quá khứ, con tim hắn ta đau nhói, sau đó thở dài và mỉm cười,
Kiếp này nàng và cả nhà nàng nợ ta không trả hết được, kiếp sau nhớ trả…
Câu này, Hạ Sơ Thất lại nhìn thấy rất rõ.
Phù…
Thân cầu càng lúc càng rung lắc dữ dội, Hạ Sơ Thất thở hổn hển, cảm thấy chiêu vừa rồi quá nguy hiểm. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng không bị bắn chết thì sớm muộn gì cũng sẽ bị dọa chết thôi.
Vô dụng! Toàn là lũ vô dụng!
Bắn nhiều lần không trúng, Ba Căn phẫn nộ quát lên.
Nhìn 9dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của nàng, nghe trong câu nói chẳng khác gì lời trăn trối kia chỉ nhắc đến Triệu Thập Cửu, Đông Phương Than6h Huyền mỉm cười, đôi mắt phượng quyến rũ như lửa ấy lóe sáng lên như thể được khảm một ngôi sao.
Ta sẽ không cho nàng được n5hư ý đâu. Kiếp sau, ta vẫn bám lấy nàng… còn nữa, nếu nàng dám chết thật, nửa đời còn lại ta cùng sẽ không để yên cho Triệu Tôn đâu…
Đừng có quá đáng!
Hạ Sơ Thất cáu lên.
Phía đầu cầu, người Ngột Lương Hãn và đội đặc nhiệm Gai đỏ đang hét lớn. Họ vừa liều mạng với bọn Bắc Địch, vừa muốn tiến lại gần dây xích.
Cung tiễn thủ!
Phía bên kia cầu, Ba Căn gào lên như điên.
Nàng quát lên,
Trả cái đầu ngươi, buông tay!
Ha!
Đông Phương Thanh Huyền cười,
Nếu hôm nay phải chết ở đây thật, đối với ta mà nói chưa hẳn là đã không tốt, thậm chí còn là một chuyện cực kì may mắn… Ta không có gì cả, không vướng bận, không ai quan tâm đến sự sống chết của mình, thà chết với người phụ nữ mình yêu còn hơn sống tạm bợ trong cái thế giới muôn đời chỉ toàn nỗi cô đơn... Chỉ có nàng, e rằng sẽ thấy không cam tâm, nàng có Triệu Thập Cửu... và Bảo Âm...
Nhắc đến Bảo Âm, hắn ta hơi nhíu mày lại.
Đưa tên đây! Đích thân bổn vương sẽ ra tay!
Một tên binh sĩ Bắc Địch dâng cung lên với thái độ nơm nớp lo sợ, Ba Căn cưỡi trên lưng ngựa, nhận lấy rồi giương cung, gã nheo mắt, mũi tên khi thì nhắm về hướng Đông Phương Thanh Huyền, khi thì chĩa vào Hạ Sơ Thất, cứ như gã đang rất do dự, nhưng cuối cùng nó lại hướng về phía Đông Phương Thanh Huyền.
Vút!
Ta quá đáng thế đấy.
Hắn ta vẫn cười.
Ông đây nợ ngươi à?
Ừ, nàng nợ ta.
Thân cầu càng lúc càng lắc mạnh, chân của Đông Phương Thanh Huyền đã hơi tê, cánh tay ôm lấy người nàng cũng tê rần, và giọng nói của hắn ta cũng run lên và khàn đi như thể nó cũng dần trở nên tê dại,
Hạ Sở, nàng nợ ta quá nhiều, nhà họ Hạ của nàng còn nợ ta nhiều hơn. Cha mẹ nàng làm ta tan cửa nát nhà, hại ta bị truy sát, hại ta sống trên đời này với bộ dạng người không ra người ma không ra ma... Còn nàng nữa, cái hôm trong bãi săn hoàng gia ấy, ta đã cứu nàng, bảo vệ nàng, cam tâm mạo hiểm vì nàng... Vậy mà nàng lại nhẫn tâm quên hết, quên cái tốt của ta, nàng không cần Triệu Miên Trạch nữa nhưng lại phải lòng Triệu Tôn, không bao giờ nhìn ta...
Cơ thể Hạ Sơ Thất đung đưa, nàng thấy thế bèn gào lên.
Tên khốn kia, buông ta ra đi!
Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, vừa phán đoán hướng mũi tên, hai chân vừa khống chế dây xích sắt, khi một mũi tên nữa bay tới, hắn ta ôm Hạ Sơ Thất xoay tròn giữa không trung, trông hệt như kỹ thuật của một vận động viên tập xà, lộn người né tránh mũi tên một cách tuyệt đẹp, sau đó ôm nàng treo mình lên một đầu khác của dây xích.
Hy vọng con bé đừng trách A Mộc Cổ Lang.
Cơ thể Hạ Sơ Thất lắc lư, căng thẳng đến mức không thốt nên lời.
Nàng quay đầu, ánh mắt hướng về nơi các binh sĩ vẫn đang chém giết nhau. Nàng cũng nhìn thấy sự hoảng sợ trước sự sống và cái chết, nhìn thấy sự sốt ruột của nhóm người lão Mạnh, nhìn thấy các tấm ván cầu đã rơi gần hết, và người Ngột Lương Hãn trên cầu cũng rơi theo, ngoại trừ một vài tướng sĩ lẻ tẻ thì chỉ còn lại nàng và Đông Phương Thanh Huyền đang treo mình trên cầu.
Bắn chết chúng cho bổn vương…
Khi nãy xung quanh đều là binh sĩ Ngột Lương Hãn, cộng thêm Đông Phương Thanh Huyền giỏi né tránh, cho dù cung tiễn thủ có kỹ thuật bắn cao siêu nhưng cũng rất khó bắn trúng mục tiêu. Nhưng giờ đây lại khác, hai người đang treo mình trên dây xích, chẳng khác nào tấm bia sống.
Bắn!
Mũi tên của gã lao đi, nào ngờ nửa đường lại rơi xuống.
Keng
, một mũi tên bay ra từ một góc, chạm vào mũi tên của gã, hai mũi tên lệch hướng, một mũi bay vào bụi cỏ, mũi còn lại đâm trúng một lính Bắc Địch đang cầm đao chém người.
A!
Gã kêu thảm rồi ôm ngực nằm co người dưới đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.