Chương 1015: Thu phục: cái đức của triệu tôn (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1007 chữ
- 2022-02-08 08:41:55
Bộ dạng của nàng còn đặc sắc hơn nàng ta.
Hì.
Khóe môi Hạ Sơ Thất hơi vểnh lên, mang theo nét cười như có như không, nàng thong thả s8ửa lại dây buộc áo choàng của hắn.
Không, thứ đặc sắc không phải thiếp, mà là cuộc đời.
Nàng là người phụ nữ của ta, tất nhiên là ta phải cưng chiều rồi.
Hạ Sơ Thất cảm thấy có một hơi thở ấm áp đang phả lên trán, nhưng nàng không nhìn thấy môi của Triệu Tôn nên không biết hắn đã nói gì, thế là bèn vùng ra khỏi bàn tay của hắn, cau mày nhìn đối phương.
Triệu Thập Cửu, lúc nãy chàng nói gì thế?
Cảm ơn chàng!
Khóe môi nàng nở rộ một nụ cười ngọt ngào.
Cảm ơn ta làm gì?
Hắn sầm mặt, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.
Cô nương này mà nói cảm ơn chắc chắn sẽ có bẫy! Hắn bắt đầu cảnh giác.
Nàng đoán xem?
Hắn cười.
Chắc chắn là đang mắng thiếp nên mới không dám cho thiếp thấy.
Nàng cũng cười.
Triệu Tôn nhướng mày, gật đầu,
Gia nói, nàng không cần cảm ơn. Gia thu phục nàng, trừ hại cho dân, cũng xem như công đức vô lượng.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy hắn nói gì, nàng chỉ ôm hắn, không cho hắn vùng vẫy, nụ hôn từ từ sâu dần, đầu lưỡi tinh nghịch di chuyển vào trong hốc tai, liếm và hôn từng chút một khiến hắn rùng mình, cả người cứng đờ, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ kéo áo choàng che cả người nàng lại, ôm ngược lấy nàng.
Họa thủy mà!
Ha ha ha…
Hạ Sơ Thất biết suy nghĩ của hắn, nàng mỉm cười, kề mặt tới cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn như hệt một chú mèo con ngoan ngoãn, mang theo nét mặt lấy lòng, rồi ngẩng đầu lên cười khẽ:
Có nhất nhiều lời cảm ơn, thiếp đã luôn muốn nói nhưng lại không nói ra. Cảm ơn chàng thuộc về thiếp, cảm ơn chàng cho dù ra sao vẫn luôn cho thiếp sự tôn trọng lớn nhất, cảm ơn chàng mãi mãi không rời bỏ thiếp, cảm ơn chàng dung túng cho sự càn quấy của thiếp, cảm ơn chàng bao dung cho tình cảm của thiếp, cảm ơn chàng đã diệt trừ kẻ địch lớn nhất giúp biểu tỷ phu, cảm ơn chàng... tuy chàng chưa bao giờ nói gì, nhưng từ đầu đến cuối luôn ở bên cạnh thiếp, lặng lẽ yêu thiếp, chăm sóc thiếp, cưng chiều thiếp, cho thiếp không gian tự do nhất, để thiếp sống như một người phụ nữ thật sự, một người phụ nữ có thể thuộc về chính bản thân mình...
Chà!
Triệu Tôn thấy nổi hết cả da gà.
Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn rồi bật cười, nàng quấn chặt cổ hắn như rắn, rồi hôn lên vành tai của hắn.
Triệu Thập Cửu, thiếp yêu chàng.
Mặt Triệu Tôn nóng bừng,
Phía sau có người.
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn áo choàng của hắn tung bay, nhìn cái cằm tuấn lãng của5 hắn trông còn đẹp hơn dãy núi, nàng chớp mắt, vuốt nhẹ lưng của Đại Điểu, sau đó mỉm cười, rồi bất ngờ nhấc một chân lên, xoay người trên lưng ngựa, ngồi đối diện với Triệu Tôn, nàng hít một hơi trong lòng hắn, rồi ôm chặt eo hắn.
Triệu Thập Cửu, thiếp có lời muốn nói với chàng.
Tình cảm thế ư? Triệu Tôn siết chặt cánh tay, ôm lấy nàng,
Hử?
… Nàng mà cũng đa sầu như thế sao?
<3br>
Tất nhiên rồi, thiếp thích nhất là suy nghĩ về cuộc đời và lý tưởng.
Hạ Sơ Thất hướng tầm mắt về phía dáng núi phía xa, sương m9ù lượn quanh những ngọn núi và lá cây bị gió Bắc thổi đung đưa như đang nhảy múa, ngỡ như một bức tranh sơn thủy của danh gia.
Triệu Tôn6 không trả lời, cả đất trời chìm vào một khoảng lặng.
Phì phì, Đại Điểu đang tung vó chạy, hình như không cẩn thận đá trúng hòn đá, nó hắt hơi, dùng sức lắc cái đầu to của mình, bộ dạng đó hệt như không thể nào nghe nổi những câu nói sến súa kia.
Ngay cả ngựa cũng cười nhạo nàng à? Hạ Sơ Thất trề môi, cốc đầu Đại Điểu.
Này, ta nói thật đấy!
Còn cười, gia đang mắng nàng.
Xem như chàng có mắt nhìn! Thiếp cứ muốn làm họa thủy của chàng đó.
Da mặt A Thất dày đến mức thiên hạ vô địch.
Ha ha ha ha…
Tiếng cười vang vọng giữa núi non Cư Dung Quan, nó nương theo màn sương mù, hệt như dòng suối ấm áp trên núi, xoa dịu nỗi cô đơn từ ngàn xưa của chúng.
Nhiều năm về sau, Hạ Sơ Thất vẫn không quên được niềm vui ngày ấy, không chỉ vì nàng và Triệu Thập Cửu, mà còn vì đã gỡ được nút thắt giữa Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ, tác thành một mối nhân duyên, tích thêm một lần phúc.
Phì! Đại Điểu lại hắt hơi.
Hạ Sơ Thất thẹn quá hóa giận,
Đại Điểu, ngươi là con cái chắc luôn!
Triệu Tôn bó tay nhìn nàng, cả khuôn mặt lạnh băng dần dần tan chảy, cuối cùng hắn bật cười, vỗ đầu nàng, ấn nàng lên vai mình nói.
Hơn nữa, từ ngày đó, cùng với cuộc chiến thắng ở Cư Dung Quan, chiếm lĩnh toàn bộ khu vực Bắc Bình thì sinh mạng của nàng hoặc nói rằng tình yêu của nàng và Triệu Tôn, cũng bước vào giai đoạn kế, là giai đoạn kết thúc, đồng thời cũng là một sự khởi đầu mới.
…
Cư Dung Quan.
Thu đến, trời đất nhuốm màu hoang vu. Cát vàng cuốn lên che lấp bầu trời. Ngột Lương Hãn rút quân, lá cờ chữ
Tấn
bay phần phật trong gió trên tường thành cao cao.
Có tiếng gió nhưng lại không có tiếng người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.