Chương 1024: Tiền mất tật mang (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1181 chữ
- 2022-02-08 08:42:08
Nhưng Bảo Âm chỉ nhìn nàng, bĩu môi và nói:
Cha đã mấy ngày không về rồi, có lẽ người cũng nhớ đồ ăn do nương làm lắm... Nương, hay chúng ta 8mang đồ ăn cho cha ăn đi?
Có hiếu là tốt, có hiếu là đứa trẻ ngoan.
Thế nhưng, sao con gái nàng lại có thể để cha mình bóc l3ột sức lao động của nàng vậy chứ? Lẽ nào con bé không thấy nàng phải nín nhịn vất vả cực khổ thế nào sao?
Không cần đâu.
Hạ Sơ Thất vỗ nhẹ lên tay nàng ta,
Ngươi cứ về nhà nghỉ ngơi đi, trời lạnh phải chú ý thân thể. À đúng rồi, vừa nãy ta có nấu ít canh bổ, ta mang cho gia một ít, còn lại để cho ngươi một nửa, ngươi mang về phòng uống đi, nhớ uống luôn lúc còn nóng nhé!
Nhìn xe ngựa đi xa dần, trong lòng Tinh Lam thấy không hiểu lắm.
Sở Thất đối xử với nàng ta không tệ, thậm chí còn thân thiết hơn cả với tỷ muội ruột thịt, nhưng Sở Thất rất lười, không thích làm mấy chuyện quan tâm giả dối kiểu này. Hai người bọn họ ở chung bao lâu nay rồi, nàng chưa từng làm món gì riêng cho Tinh Lam ăn cả… Hôm nay sao lại cố ý nấu canh cho nàng ta thế này?
Người quay về sao lại không gọi nô tỳ tới hầu hạ? Người... muốn ra ngoài sao?
Hạ Sơ Thất nhìn vẻ nhợt nhạt trên gương mặt nàng ta, thấy nàng ta miễn cưỡng mỉm cười như vậy thì cười nói,
Ngươi khẩn trương gì chứ? Không phải ta đã nói là sẽ cho ngươi nghỉ sao? Đang trong ngày nghỉ, ngươi cứ chơi vui vẻ đi, không cần phải hầu hạ ta, ta có tay có chân, là một người sống sờ sờ ra thế này, cần gì người hầu hạ chứ...
Nhưng còn tai của người thì sao?
Tinh Lam muốn nói câu này. Nhưng thấy nụ cười rạng rỡ của Hạ Sơ Thất, nàng ta lại nuốt câu nói gây mất hứng này xuống, chỉ hỏi ngược lại,
Vậy người muốn đi đâu? Nô tỳ đi cùng người...
Có người mẹ khó hiểu thế này, cô bé cảm thấy mình thật đáng thương.
Trong lòng đã có kế sách nên tâm trạng Hạ Sơ Thất nhanh chóng trở nên vui vẻ. Nàng bảo nữ đầu bếp mổ mấy con cá trích, lại tới phòng thuốc lấy mấy vị thuốc, ngoài mấy món mà Bảo Âm thích ăn ra thì còn tiện thể làm một món
canh an thai
, lại làm thêm hai món mà Triệu Tôn thích ăn rồi bảo đầu bếp cho vào hộp đựng thức ăn.
Xong rồi, đại công cáo thành.
Bàn tay Tinh Lam không kìm được mà đặt lên che bụng, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nhàn nhạt.
Thật ra nàng ta không thèm để ý đến chuyện mình không danh không phận đi theo Trần Cảnh. Nhưng nếu có con lại là chuyện khác, người sống trên đời không thể không có thể diện. Nàng ta có thể không tính toán đến điều này, nhưng nếu con của nàng ta cứ thế này mà ra đời thì sẽ là con hoang, cho dù sau này Trần Cảnh có cưới nàng ta cũng vẫn không thể ngăn được người đời thêm mắm dặm muối… Nàng ta phải làm sao bây giờ? Muốn hay không muốn có con đây?
Vương phi...
Cặp mắt sắc như dao muốn xẻo thịt của nàng liếc về phía con gái, nàng không muốn tốn hơi thừa lời tranh cãi với cô bé, tròng mắt nàng chuyển động nhanh như chớp, không biết nghĩ tới điều gì mà nàng đột nhiên mỉm cười, chọc ngón tay dính đầy bột mì của mình lên chóp mũi của Bảo Âm.
Ha ha, nghĩ ra một cách rồi.
Ớ...
Bảo Âm vô tội nhìn nàng.
Đại doanh của quân Tấn.
Triệu Tôn ở lại đây đã nhiều ngày nay.
Ăn trong doanh trướng, ở trong doanh trướng, buổi tối cũng ngủ lại doanh trướng luôn.
Hạ Sơ Thất nghiến răng, thổ9i hơi phì phì, trừng mắt.
Bảo Âm! Rốt cuộc con là do ai sinh vậy hả?
Trong nháy mắt, hai mắt Bảo Âm long lanh ánh nước, cô 6bé nhìn nàng đầy oan ức.
Gần như theo bản năng, nàng ta đuổi theo Hạ Sơ Thất.
Trên đời này, ngoại trừ Sở Thất, nàng ta không thể nhờ ai khác giúp đỡ cả.
Thế nhưng, khi nàng ta vất vả lắm mới có được dũng khí thì người trong xe ngựa lại không hề trả lời nàng ta, xe cứ thế chuyển động
lộc cộc
, càng đi càng xa.
Nhưng thật không ngờ, con bé xoắn ngón tay vào nhau một lát rồi nói ra một câu khiến Hạ Sơ Thất tức muốn hộc5 máu,
... Do A Mộc Cổ Lang sinh.
...
Hạ Sơ Thất suýt nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Ra khỏi phòng bếp, nàng đưa con gái về phòng giao cho vú em, còn bản thân thì một mình lẩm nhẩm một khúc hát, mang theo hộp đựng thức ăn, nhấc vạt váy đi lên xe ngựa, thảnh thơi rời khỏi phủ.
Sau khi rời khỏi hậu điện, nàng gặp phải Tinh Lam.
Tinh Lam thấy nàng trong phủ thì vô cùng kinh ngạc.
Vương phi, không phải người đã tới trấn Quách Âm rồi sao?
Đúng vậy.
Hạ Sơ Thất cười híp mắt nhìn nàng ta, âm thầm quan sát bụng nàng ta rồi nói:
Hôm nay ta vốn hẹn tiểu công gia tới xưởng binh khí xem mấy loại hỏa khí mới nhất nhưng tên kia còn đi sớm hơn ta, lúc ta đến nơi thì hắn ta đã mang đồ đi rồi. Ta không có chuyện gì làm, nhàm chán vô vị quá nên lại quay về thôi.
Tinh Lam
à
một tiếng, vội đi tới.
Tinh Lam cười khổ.
Sao nàng ta lại quên mất chuyện tai Sở Thất không nghe được chứ?
…
Hắn đang làm những công việc chuẩn bị trước trận đại chiến. Ngày mùng năm tháng mười một âm lịch, quân Tấn sẽ tổng tiến công vào huyện Bá. Có câu nói
Binh mã chưa động nhưng lương thảo đi trước
, chuyện khiến hắn đau đầu lúc này chính là lương thảo.
Hiện giờ, đối với quân Tấn mà nói thì binh lực mở rộng bốn phía, người ngoài nhìn vào chỉ thấy binh lực hùng hậu, thế lực lớn mạnh, nhưng chỉ có người làm chủ như Triệu Tôn mới biết được chuyện này khó khăn như thế nào.
Từ xưa đến nay, quân nhu là sự bảo đảm quan trọng nhất cho sức chiến đấu của quân đội. Hơn nữa, trời đã vào đông, dù là người hay là ngựa thì nhu cầu vật tư đều sẽ tăng lên gấp bội, hơn nữa, binh lực của bọn họ giờ lại ngày càng mở rộng.
Hắn xoa trán, chứng đau đầu đã lâu chưa phát tác giờ lại có dấu hiệu tái phát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.