• 3,440

Chương 1027: Thất thố sau cơn say (1)



Nào có hoang đường đâu, tình đã nồng thì…
Hạ Sơ Thất dè dặt liếc mắt nhìn trộm gương mặt hắn, rồi ngoẹo đầu, cười tủm tỉm n8ói,
Tấn vương điện hạ, ngài phải là người hiểu rõ điều này nhất chứ. Chuyện tình cảm, ai có thể khống chế được?


Sắ3c mặt Triệu Tôn càng tối hơn.
Chỉ vì chuyện gả Tinh Lam mà nàng
tiền mất tật mang
, buôn bán đã lỗ đến thế rồi mà giờ còn phải gán cả thân vào nữa sao?
Hạ Sơ Thất trừng mắt khinh bỉ, thật sự muốn đập vào gáy hắn một cái.

Thiếp...
Được rồi, tự vả vào miệng mình rồi, Hạ Sơ Thất không biết phải làm sao nữa. Nàng cười cứng ngắc, chọc vai hắn, chỉ vào ghế chủ tướng mà mình đang ngồi,
Lạnh, ở đây lạnh lắm... Đợi tới khi chàng quay về phủ nhé...

Nàng không muốn chịu thua thiệt kiểu này, nhưng dường như tâm tình của Tấn vương điện hạ lại rất tốt. Bất luận nàng nói gì, hắn cũng không cho nàng cơ hội đứng dậy, một tay hắn vỗ về nàng, những nụ hôn nóng rực như mưa rơi xuống trên trán, trên môi nàng, hắn thổi hơi vào đôi tai nhạy cảm của nàng, từng câu từng từ đều mang theo sự khàn khàn, gợi cảm đến nỗi khiến nàng thiếu chút nữa mềm nhũn cả khớp xương.

Chàng thử nghĩ mà xem, sức mạnh của tình yêu vô cùng to lớn. Tình yêu là gì, đó chính là sức chiến đấu. Các huynh đệ quân Tấn, ai mà không có gia đình, có cha mẹ vợ con chứ? Khi bọn họ thấy ấm áp, thấy cảnh yêu thương ngập tràn, liệu bọn họ có nhớ gia đình, có muốn vì gia đình mà liều mạng đánh một trận hay không?

Thấy hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Hạ Sơ Thất thở dài bất đắc dĩ.

Ta nói thế nào thì là thế ấy ư?

Thằng nhãi này cũng biết chọn từ quá nhỉ? Hạ Sơ Thất nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hắn, liền hơi hối hận vì đã nói câu lúc nãy, nhưng lại không tiện đổi ý nên chỉ có thể nuốt ngụm máu xuống mà gật đầu mỉm cười.
Mấy chữ sau cùng, nàng gần như là hô lên thất thanh.
Khóe môi Triệu Tôn nhếch lên, bàn tay hắn chụp lấy eo nàng, vừa vuốt ve vừa gãi nhẹ, hắn ôm lấy nàng rồi xoay người, đặt nàng ngồi lên ghế chủ tướng.

Tới cũng tới rồi, sao không làm gì đó rồi hẵng đi?


...


He he he.
Hạ Sơ Thất nịnh nọt ôm lấy lưng hắn, chậm rãi vuốt ve, nói bằng giọng mềm 9nhũn,
Thiếp biết gia nhà thiếp ân nghĩa phân minh, trong thời khắc mấu chốt này, chàng không muốn làm ảnh hưởng tới lòng qu6ân... Thế nhưng, đứng ở góc độ khác để nghĩ thì chính nhờ có hôn lễ trước trận chiến này thì binh sĩ mới có dịp được tụ hội,5 phải không nào?

Tự bịa cớ ra như vậy, giọng nàng cũng càng lúc càng nhỏ.

A Thất...

Hắn chống tay vào tay vịn ghế, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng mà cười thâm trầm.

Đương nhiên, A Thất nhà chàng là người dịu dàng hiền huệ, biết chăm sóc người khác nhất mà.

Dứt lời, nàng sợ bị trúng chiêu tiếp nên bèn đứng dậy định đi,
Được rồi, hôm nay thiếp tới đây là muốn nhờ chàng giúp một tay, chàng đã đồng ý thì thiếp sẽ về trước để chuẩn bị. Thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ thì nặng nề, quan hệ giữa Tinh Lam và Trần Cảnh với chúng ta lại thân thiết như thế, hôn sự của bọn họ, chúng ta không thể nào làm qua loa được, mặc dù giờ đang lúc chiến tranh, nhưng cũng phải… Này, chàng đang làm gì vậy?


Thật sao?
Triệu Tôn nhướng mày.

Thật sao cái gì?

Hạ Sơ Thất ngây người, lập tức liền cười khoác tay hắn.

Thiếp chi cũng có khác gì chàng chi chứ?


Cũng hiếm khi thấy nàng nhờ ta chuyện gì... Được. Gia đồng ý.

Hạ Sơ Thất giật mình nhìn hắn, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, nàng cầm tay hắn thật chặt, tiếc là, lời cảm tạ còn chưa rời khỏi miệng, hắn đã nói tiếp,
Nhưng tiền làm hôn lễ này, nàng chi.


Thiếp biết mà...
Hạ Sơ Thất nhìn vẻ mặt hắn đã thả lỏng, khéo léo nói,
Nếu là chuyện dễ dàng thì sao thiếp lại tìm chàng được? Gia nhà thiếp là ai chứ, sao có thể làm mấy chuyện đơn giản? Thế thì khác gì dùng dao mổ trâu giết gà?

Thấy nàng khéo léo khen ngợi để lấy lòng mình, Triệu Tôn muốn cười lắm nhưng cuối cùng cũng nhịn lại. Gương mặt hắn lạnh lùng không cảm xúc, thản nhiên phất áo rồi nhìn nàng.

Ý của gia là...
Triệu Tôn nhìn khuôn mặt cười đến méo xệch của nàng thì nhẹ nhàng nâng tay vừa vỗ vừa nhéo mặt nàng xong mới cười lạnh nói:
Dùng tiền riêng của A Thất.

Hạ Sơ Thất chợt có cảm giác trên đầu mình có ba vạch đen trượt xuống.
Nhìn cái tên ung dung tôn quý nhưng lại vắt cổ chày ra nước trước mặt mình, nàng đột nhiên có một cảm giác bị mắc lừa, bị người ta đem bán... Nhưng ngẫm lại thì dù sao nàng với Tinh Lam cũng có bao nhiêu năm tình nghĩa, tiêu ít tiền thật ra cũng không đáng kể gì, nàng nuốt ngụm máu xuống, cười tủm tỉm gật đầu.

Gia là chủ, chàng nói gì thì là thế ấy.


Không cho chàng bắt nạt thiếp như vậy, Triệu Thập Cửu!


Nàng vừa nói gì ấy nhỉ? Dịu dàng, hiền huệ?


Được rồi, lại đứng ở một góc độ khác mà nghĩ, giờ mang thai thì cũng đã mang thai rồi, nếu chàng không giải quyết chuyện này thì Trần Cảnh có thể an tâm ra chiến trường không? Huynh ấy là một viên hổ tướng của chàng… phải làm thế nào mới ổn thì chàng tự suy tính đi...


A Thất, chuyện không dễ dàng như nàng nghĩ đâu.


Không sợ, gia không cởi áo của nàng...


Trong lòng Hạ Sơ Thất, từ trước tới nay, Triệu Thập Cửu luôn là con người đã nói là làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.