• 3,440

Chương 1041: Ngoài dự liệu (2)


Năm đó khi ở huyện Thanh Cương, ta đã từng dùng chiêu này lừa người khác, hiệu quả còn tốt hơn bây giờ nữa.
Chuyện năm đó, tất nhiên là Nguyễn Hữ8u biết rõ.

Nàng không lo lắng chút nào, còn tim hắn ta lại co giật từng cơn.

Thế thì chúng ta đừng chần chừ nữa.
Nên làm gì, muội nói xem?
Hạ Sơ Thất bĩu môi, giả vờ nhìn lướt qua Bồ Tát phía sau lưng, rồi xoay đầu quan sát đám đông đang quỳ dưới đất, sau đó mỉm cười.
Nàng tưởng tượng đến khung cảnh đó, cả người bất giác run lên.
Nhưng Triệu Tổn, người bị bách tính bao vây vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, bình tĩnh, nghiêm nghị, cứ như không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Đúng, Tấn vương về phương Bắc, không được phép xuống phía Nam, để tránh chọc giận trời cao...
Có người gào lên thì sẽ có người phụ họa.

Mời Tấn vương về phương Bắc, không được phép xuống phía Nam!
Thấy Triệu Tồn không lên tiếng, giọng của họ ngày càng lớn dần, tựa như sóng biển, đánh vào từng đợt, đinh tai nhức óc, vang dội khắp bầu trời.
Nhưng rõ ràng Triệu Tôn không thèm để ý tới, hắn nhìn xuống đám người đang quỳ dưới đất, ngang nhiên đến gần rồi mới nhảy xuống ngựa trong tư thế ung dung, hắn ném dây cương qua cho Bính Nhất, sau đó khoác chiếc áo choàng làm bằng da cao lên vai Hạ Sơ Thất.
Xem đầu óc của nàng kìa! Lại quên mặc thêm áo.
Hắn khẽ quở trách.
Chờ đến khi những tiếng mắng chửi nhỏ dần, hắn mới mở miệng:
Các vị phụ lão...

Hắn đứng sánh vai với Hạ Sơ Thất, nhìn lướt qua đám đông với ánh mắt hững hờ.

Tiểu tổ tông của ta ơi, dĩ nhiên là ta không tin. <3br>
Nhưng người khác có thể sẽ tin! Muội hãy chờ xem, một truyền mười, mười truyền trăm, rồi cả thiên hạ thể nào cũng biết chuyện này.
Thiên Lộc khởi binh vốn đã danh bất chính, ngôn bất thuận, giờ lại thêm chuyện này sẽ càng khiến người người căm phẫn, để lại tiếng xấu muôn đời6 trong sử sách, có đến ngàn vạn đời sau cũng không thể nào rửa sạch được!

Ai nói vậy?
Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, ánh mắt ẩn chứa nụ cười,
Người 5đàn ông của ta sao có thể không sạch sẽ được? Huynh đợi mà xem, xem ta rửa sạch cho hắn bằng cách nào.

Nguyễn Hữu câm nín, trợn mắt lên với nàng, nhưng thấy nàng không giống như đang nói dối, thế là lại hạ giọng xuống.
Triệu Tôn chỉ ừ, không biết hắn có hiểu hay không.
Tư thể lạnh lùng ung dung và dáng vẻ nghiêm túc thận trọng của hắn vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Chàng cố tình mang đến cho thiếp à?
Hạ Sơ Thất thè lưỡi.
Triệu Tôn nhìn nàng nhưng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, sau đó hắn thoáng liếc nhìn tượng Bồ Tát và miếng đá có chữ đang bị quân Tấn bao vây, rồi cau mày.

Làm xong chuyện rồi à?

Đúng vậy...
Nàng kéo dài hơi, nhưng còn chưa nói xong Nguyễn Hữu đã cuống lên.

Muội bày ra một đống lộn xộn như thế này mà còn nói là xong rồi à?

Hì hì, như vậy không tốt à? Có Bồ Tát chống lưng thì dễ xử lý rồi.
Hạ Sơ Thất hoàn toàn phớt lờ cái trợn trắng mắt của tiểu công gia, nàng cúi đầu kéo áo choàng, sau đó cười tủm tỉm nhìn Triệu Tôn,
Kịch phải để mọi người cùng diễn mới đã, nếu cứ để một mình thiếp diễn mãi thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?


.
Từ lúc hắn khoác áo cho Hạ Sơ Thất thì lão bách tính có mặt ở đây đã phát hiện ra hắn.

Là Tấn vương?

Là Tấn vương.
Có người thắc mắc, có người khẳng định.
Không thể không nói, những người này vẫn còn khá khách sáo, dù sao họ vẫn không chửi thẳng
Triệu Tôn cút đi
.
Đành chịu thôi, ai bảo trên tay bọn họ không có vũ khí chứ? Ai bảo quân Tấn cầm đao mặc giáp đang đứng uy phong bên cạnh chứ? Hạ Sơ Thất nghĩ: Nếu chỉ có một mình Triệu Tôn, bọn họ nhất định sẽ xông lên xé xác hẳn, sau đó ném ra bên ngoài làm mồi cho sói.
Sau đó, ánh mắt bọn họ không còn nhìn Bồ Tát nữa mà hưởng hết về phía Triệu Tôn, từng đôi mắt ấy tựa như mũi tên sắc nhọn, chúng lao vút tới, tập trung gần hết trên người Triệu Tôn.

Bệnh dịch không thể kéo dài thêm...

Đừng vội, màn kịch hay vừa mới mở màn, nhân vật chính còn chưa lên diễn nữa mà...

Nhân vật chính?
Nguyễn Hữu sửng sốt, thấy nàng không hoảng hốt chút nào, hắn ta bình tĩnh lại, bỏ tay ra khỏi thanh đao bên hông, đang định hỏi Hạ Sơ Thất nhân vật chính là ai thì thấy sau lưng đám đông đang quỳ sát đất kia, Triệu Tôn cưỡi Đại Điểu toàn thân đen tuyền đạp tuyết đi tới.

Ôi trời, tổ tông của ta, sao thúc ấy lại tới đây?
Con tim của Nguyễn Hữu lại sắp nhảy ra ngoài.
Hiện tại Bồ Tát đã nổi giận, chúng ta phải nên nghĩ cách chứ nhỉ? Nếu không cả nhà từ lớn đến bé đều phải ru rú trong nhà cả ngày..
Quần chúng bắt đầu xôn xao.

Mời Tấn vương trở về Bắc Bình, không được phép xuôi về Nam!
Trong đám đông, không biết ai lại đột nhiên hô to.
Lão bách tính đã xác định rằng Triệu Tôn chính là người mang dịch bệnh, mang đến sự trừng phạt của ông trời, có lẽ giờ đây họ trong lòng họ đang rất muốn lột da của hắn, rút gân của hắn, thậm chí ăn thịt của hắn còn không chừng, vậy mà hắn lại tự chui đầu vào rọ.

Thiên Lộc, mau về đi...
Hắn ta xua tay, ra hiệu bằng mắt với Triệu Tôn.

Có thể im lặng nghe ta nói một lời không? Hắn không xưng
vương
, chỉ xưng ta, thái độ hiền hòa lập tức tạo được ấn tượng tốt với các bách tính lương thiện.

Những người đang la lối ngậm miệng lại, những người muốn la cũng phải dừng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.