• 3,440

Chương 1050: Ghen và trị quốc (2)



Một câu đừng trách là xong chuyện à?

Ha ha, công tử nhắc nhở rất đúng, đã đắc tội khách quý thì phải nên nhận tội.
8
Tất cả chi tiêu của các vị ở Xuân Quy Các tối nay, sẽ do thiếp thân đây chi trả, chỉ mong các công tử bớt giận, thưởn3g thức ca vũ thật vui vẻ, vui chơi tận hứng.
Bà chủ này là một người khéo léo, cũng là người từng trải.

Mặc dù b9à ta không biết thân phận của nhóm người Triệu Tôn, nhưng sau khi vào cửa, vừa nhìn thấy những người đàn ông này, con tim6 bà ta như muốn rơi ra ngoài.
Bà chủ không tính tiền, đối với họ mà nói thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng Nguyên Hữu lại vui như mở cờ trong bụng, hắn ta lườm tới, giọng nói cũng dễ chịu hơn khá nhiều.

Bà chủ, không giám giấu gì bà, không phải bọn ta để ý cô nương này, mà chỉ vì không thể chấp nhận hành vi ép buộc của các người mà thôi.
Tuy thời này kinh doanh thanh lâu là hợp pháp, việc ép dân nữ nhà lành thành kỹ nữ cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng, nhưng việc này trước đây chưa bao giờ được làm công khai.
cháu chuộc giúp thúc cũng chẳng sao, thúc cũng không cần trả lại tiền cho cháu.
Ác thật! Tiểu công gia lần này đã tung tuyệt chiêu.
Một câu
người phụ nữ của thúc
đã đẩy Triệu Tôn vào hoàn cảnh nguy hiểm có thể bị trừng phạt.
Chưa nói đến chuyện Triệu Tôn và Nguyễn Hữu tướng mạo tuấn tú, cả người đều toát lê5n nét cao quý của hoàng tộc, chỉ cần nói đến những người bên cạnh họ tuy ăn mặc có vẻ đơn giản, nhưng chất vải, đường may rất có phẩm vị.
Hơn nữa, họ không hề giống các công ty Thương Châu, ai nấy cũng tô son trát phấn, chỉ cần nhìn khí thể trên người thì biết ngay không phải là những nhân vật tầm thường.

Với ta thì không có liên quan gì, nhưng theo ta biết, nàng ta lại có chút quan hệ với nương nương trong cung đấy...
Bà chủ à, chuyện trọng đại, nếu không nói thật thì bà chắc mình có thể gánh nổi hậu quả không?
Nương nương trong cung? Thương Châu cách kinh sư xa như vậy, từ khi nào lại có liên quan tới nương nương chứ? Bà chủ biến sắc, lớp trang điểm đậm không che giấu được vẻ tái nhợt trên khuôn mặt.
Tuy ta không biết rõ thân phận của Nguyệt Dục, nhưng lại lịch của nàng ta rất chính đáng.


Chính đáng? Như thế nào là chính đáng?

Thế thì, ở đất Thương Châu này, còn có ai như vậy nữa? Tuy bà ta không biết rõ Triệu Tôn là ai, nhưng có thể khẳng định là người trong quân Tấn.
Bà ta không thể chọc giận những người này nên chỉ đành dùng tiền để tránh họa.

Thiếu Hồng...

Hả?
Nguyễn Hữu thắc mắc.
Triệu Tôn đứng dậy, liếc nhìn khế ước bán thân,
Dẫn người đi.

Hả, ý thúc là...
Khó khăn lắm bà chủ mới miễn phí cho họ tối nay, nhưng tối nay lại tiêu tiền chuộc thân cho Nguyệt Dục? Nguyên Hữu kinh hãi, hắn ta nhìn hắn, cảm thấy tim gan như sắp nổ tung.
Công tử, ta cũng không ép nàng ta, người ta bị cha ruột bán, ngay cả khế ước bán thân cũng giao cho ta...
Bà chủ còn chưa nói hết, quản gia của Xuân Quy Các đã đi vào, gã đưa khế ước bán thân của Nguyệt Dục lên, bộ dạng run lẩy bẩy, dường như đang rất sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào nhóm người Triệu Tôn.
Triệu Tôn cầm lấy khế ước bán thân, nhìn xong rồi đặt xuống bàn.
Bà chủ vừa nghe xong, trong lòng thầm kêu bất ốn, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Công tử thật biết nói đùa, bọn ta là người làm ăn đàng hoàng, Xuân Quy Các cũng mua bán chính đáng, nào dám làm chuyện thất đức như vậy chứ?
Nguyễn Hữu liếc nhìn Nguyệt Dục, như cười như không,
Vậy bà nói cho tiểu gia nghe xem, không phải ép buộc con nhà người ta thì chuyện này là sao?

Đối mặt với tên hồ ly ngoài cười trong không cười này, bà chủ không dám thả lỏng, bà ta lấy khăn tay lau mồ hôi, dè dặt quan sát nét mặt của Nguyễn Hữu và Triệu Tốn, do dự một hồi rồi lên tiếng.

Công tử, không biết Nguyệt Nương nhà ta có quan hệ gì với các vị?
Nguyễn Hữu phụt cười.
Mồ hôi trên trán bà ta chảy nhiều hơn, nụ cười cũng hơi cứng ngắc,
Không dám giấu gì ngài, Nguyệt Nương đến Xuân Quy Các mới có năm sáu ngày, là A Bảo nhà ta mua về từ một hoa lâu ở Từ Châu, mua hết hai mươi lượng bạc chứ không ít.
Dùng tiền tươi thóc thật mà lại mua trúng một ả câm, ta xót hết cả ruột, may mà dung mạo nàng ta cũng coi là yêu kiều.
Tuy hắn ta thường ra vào chốn trăng hoa nhưng chưa từng bỏ tiền ra chuộc một ai.
Nào ngờ lần chuộc thân đầu lại là bị người khác gài? Nhìn đám người Bính Nhất cười trên sự đau khổ của người khác, Nguyên tiểu công gia cười lạnh lùng.
Nhưng bà ta cũng là người nhìn xa hiểu rộng, tính tình khéo léo nhanh nhạy, bà ta chỉ khựng một lát, kêu
ây dô
một tiếng, rồi lại cười tươi như hoa.

Vị công tử này, ngài chớ dọa hù dọa ta.
Trong điểm?
Bà chủ sửng sốt, À à, A Bảo nói, hồi nàng ta ở thanh lâu Từ Châu đã không chịu nói chuyện nên mới bị người ta cắt lưỡi.
Đến Thương Châu, lúc đầu ta cũng không vừa ý, nhưng tiền thì đã trả, ta nghĩ cứ bắt nàng ta ra tiếp khách thử, phụ nữ mà, dù sao cũng phải qua cửa ải kia...
Hắn ta dứt lời, thấy sắc mặt Triệu Tôn trở nên khó coi, hắn ta vỗ vai Hạ Sơ Thất đầy đắc ý.

Biểu muội, chờ ta nhé, ta chuộc cô nương cho Thiên Lộc rồi cùng đi.
Hạ Sơ Thất cong môi, giống như không nghe thấy những lời khi nãy.
Từ khi về thanh lâu này, cũng có không ít khách quan để ý, mà tính tình thì cứng đầu lắm.
Ôi! Với kiểu tiếp đãi như vậy, sớm muộn gì cũng hại Xuân Quy Các lỗ vốn đóng cửa thôi...

Đi vào trọng điểm!


Được thôi, không thành vấn đề.
Triệu Thiên Lộc, dựa vào quan hệ giữa thúc và cháu, người phụ nữ của thúc...

Được thôi.
Triệu Tôn nhìn nàng, không thấy nàng có vẻ gì là không vui, con tim cũng bình tĩnh lại.

Hắn hừ mũi, lườm Nguyễn Hữu với ánh mắt khinh bỉ, sau đó hất tay áo rồi đi lên phía trước với vẻ mặt không cảm xúc.

Hạ Sơ Thất cũng nhìn Nguyễn Hữu đầy khinh bỉ rồi bước theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.