Chương 1054: Không biết lãng mạn (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 959 chữ
- 2022-02-08 08:42:41
Bên hông xe ngựa có vài thị vệ cưỡi ngựa mặc thường phục.
Lão già đang nói chuyện với lính canh ăn mặc quái lạ, ông 8chính là Hạ Đình Cán.
Lão hòa thượng đang niệm
A di đà Phật
, bình tĩnh nhìn người khác trêu ghẹo bên cạnh chính l3à Đạo Thường.
Tinh Lam thắc mắc,
Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Ừm.
Trần Cảnh lúng túng hoàn hồn lại.
Không sao, ngắm như vậy cũng được.
Rõ ràng là nên nói
đi
, nhưng lại nói thành
ngắm
.
Ngắm ai? Chẳng phải là nàng đó sao? Tinh Lam thẹn thùng, liếc nhìn Ngân Tụ đang cười tủm tỉm, nàng cúi đầu xuống.
Tường thành Thương Châu rất cao, cộng thêm hào sâu khoảng hai ba trường, trong đêm đen thế này rất5 khó nhìn rõ người trên thành.
Nhưng có lẽ do hình bóng người ấy đã khắc sâu vào tim, Trần Cảnh chỉ vừa nhìn xuống thành, Tinh Lam đã nhận ra y.
Nhưng nàng thấy y đứng đơ ra đó, bất động im lặng, thế là không khỏi dở khóc dở cười.
Tuy đều thấy vui sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại đơ ra, không tự nhiên.
Tinh Lam ngồi trong xe ngựa, siết chặt tay áo, sợ rằng dáng vẻ bôn ba ngàn dặm của mình trong quá tiều tụy, mất đi hình tượng trước mặt Trần Cảnh.
Trần Cảnh thì lại cảm thấy vô cùng não nề, nếu y biết trước nàng sẽ đến thì trước khi rời khỏi doanh, y sẽ không mặc đại quần áo, không chải đầu, sợ rằng giờ đây trông rất lôi thôi...
Trần đại ca!
Tinh Lam nhìn Trần Cảnh vẫn luôn đi bên cạnh xe ngựa của mình, nàng lại vén rèm, cất tiếng gọi thẹn thùng,
Chàng lên xe ngồi một lát nhé?
Trần Cảnh xoay đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, vệt sáng ấy như bị ánh lửa phản chiếu, nó bỗng dưng dâng lên, nhìn trong mắt ẩm trong tim.
Khuôn mặt, nụ cười của Tinh Lam hiện lên chân thật ngay trước mắt, nhưng Trần Cảnh lại thấy hơi hoảng hốt, cảm giác hoảng hốt như đang nằm mơ.
Nàng buông rèm xuống đi, trời lạnh, đừng để bị nhiễm lạnh.
Trần Cảnh nhỏ giọng dặn dò, nói năng ấp úng, sắc mặt ngượng ngùng.
Vâng.
Tinh Lam đáp, sau đó hạ rèm xuống.
Hai người đã xa nhau hơn một năm, khi gặp lại, cả hai đều thấy gượng gạo thẹn thùng.
Không lâu sau, cánh cửa thành phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề trong gió, ánh đuốc từ trong thành tỏa ra bên ngoài.
Trần Cảnh gần như là chạy xuống tường thành đón người.
Một nhóm người chỉ có một chiếc xe ngựa, ngoại trừ Tinh Lam và nha đầu Ngân Tụ, những người còn lại đều cưỡi ngựa.
không có...
làm gì có...
Trần Cảnh chưa từng gặp cảnh này, nhất thời cuống lên, nói năng lộn xộn.
Hạ Đình Cán thấy y như thế, có vẻ như hài lòng với người con rể này, ông ta lại hừ một tiếng:
Còn không mau dẫn đường, dâng hết đồ ngon lên đây, hỏi mấy câu nhảm nhí đó làm gì?
Vâng vâng vâng.
Lúc này, rèm xe được vén lên, để lộ ra một gương mặt.
Cha, đêm đã khuya, đừng nói đùa nữa, l9ấy lệnh bài đưa cho hắn đi.
Trần Cảnh sửng sốt, đơ người ra trong gió như bị trúng tà.
Người trong xe ngựa là... <6br>
Tinh Lam.
Các vị, mời vào trong.
Trần Cảnh lúng túng trả lời, y ngoắc tay gọi binh sĩ tuần tra ban đêm tới, cầm đèn lồng đi đầu dẫn đường.
Thành Thương Châu đêm nay rất náo nhiệt, mọi người vẫn đang đón giao thừa.
Đêm đã khuya nhưng lại không tĩnh lặng, trên đường vẫn giăng đầy đèn đuốc, khung cảnh phồn hoa khiến tâm trạng con người trở nên phấn khởi.
Còn không mau mở cổng thành, muốn bắt mọi người đứng đợi ở đây à?
Giọng nói mềm mại được gió thổi đến, nghe sao mà du dương êm tai.
Trần Cảnh hoàn hồn, phản ứng trở lại,
Mau, mở cổng thành!
Khi quân Tẩn canh giữ thành thấy Trần Cảnh chạy tới, họ đã bỏ ý định trêu chọc người dưới thành từ lâu.
Giờ đây nhận được lệnh nên không dám chậm trễ nữa.
Trần Cảnh nghĩ đến việc họ vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi quan ải này, y không kiềm chế được sự kích động trong lòng, giọng nói thoáng run rẩy:
Sao...
sao mọi người lại đến đây?
Hạ Đình Cán là người có vai vế cao nhất trong số những người ở đây, cũng nóng tính nhất.
Cộng thêm ông cũng được xem là cha vợ của Trần Cảnh, thế là hừ một tiếng, lườm y,
Nghe tên tiểu tử nhà người hỏi kìa, bộ không nói rõ ràng là không cho vào thành đúng không?
Không...
Những ngày qua, nàng vẫn khỏe chứ?
Trần Cảnh đi sát thành xe, bỗng dưng cất tiếng hỏi.
Thiếp rất khỏe.
Tinh Lam lại vén rèm lên, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn khuôn mặt của y đã đen và gầy đi khá nhiều,
Chàng gầy rồi, cũng đen hơn.
Chàng đánh trận bên ngoài mà không biết chăm sóc cho bản thân mình sao? Vậy mà lần nào trong thư chàng cũng nói là rất ổn.
Ta rất ổn mà...
Trần Cảnh cười hì hì, gần như là bất giác lại nhìn lướt vào trong xe ngựa, mang theo một tâm lý cầu may đầy kỳ lạ, y hỏi:
Con gái của chúng ta...
cũng khỏe chứ?
Tinh Lam nhìn nét mặt của y, biết y nghĩ đến điều gì, thất vọng điều gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.