Chương 1058: Mùa xuân đến hay chưa? (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1033 chữ
- 2022-02-08 08:43:02
Nương tử ngoan...
Thương Châu sau trận tuyết được bao phủ bởi màu trắng tinh khôi.
Hả? Nói chuyện suốt đêm sao?
Hạ Sơ Thất cắn miếng bánh bao, suy nghĩ chốc lát rồi lại lười biếng liếc nhìn cậu ta,
Gia đã ăn chưa?
Trịnh Nhị Bảo gật đầu,
Nô tài đã mang tới từ sớm rồi.
Ta biết ngay mà, không cho hắn ăn no, người sẽ không nghĩ đến ta đâu.
He he he he...
Trịnh Nhị Bảo đáp lại nàng bằng một tràng cười quái dị.
Cong rồi! Các ngươi đều bị Triệu Thập Cửu bẻ cong hết cả rồi!
Chủ tử, cong là sao?
Trịnh Nhị Bảo không hiểu.
Bầu trời đầy mây, âm u.
Hạ Sơ Thất suy nghĩ xem phải đối thoại với Nguyệt Dục thế nào rồi đẩy cửa bước vào.
Hạ Sơ Thất vươn vai, chui từ trong chăn 8ra ngoài như con nhộng, nàng ngáp ngắn ngáp dài, lắc cái đầu, đầu óc vẫn còn đang ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Suy nghĩ một lát, nà3ng sờ sang bên cạnh mình, rồi nhìn ra xung quanh, phát hiện tất cả đều không thay đổi, vẫn giống như khi nàng chìm vào giấc ngủ đêm qua.
Rõ ràng là Triệu Thập Cửu đi cả đêm không về.
Nàng không hiểu lắm về nỗi lo chiến tranh và nhiệt huyết, nhưng khi gặp được người cùng chí hướng thì sẽ không bao giờ hết chuyện, có lẽ Triệu Tôn chính là như vậy.
Nếu hắn không cho nàng đi thì nàng không đi vậy.
Hạ Sơ Thất xoa bụng, vào phòng ngồi xuống, liếc nhìn bữa sáng, hỏi cậu ta:
Gia đâu rồi?
Gương mặt mập mạp trắng trẻo của Trịnh Nhị Bảo dường như đã bị nụ cười chiếm trọn mọi lúc rồi.
Gia còn đang ở trong phòng trò chuyện với Đạo Thường đại sư và Hạ Công.
Liếc nhìn Trịnh Nhị Bảo một cái, nàng đứng dậy một cách lười biếng.
Ngươi thu dọn đi, ta đi tìm Nguyệt cô cô trò chuyện.
Tuy nàng và Nguyệt Dục là
tình địch cũ
, chuyện này bảo nàng làm có lẽ hơi khó khăn, nhưng đêm qua nàng đã đồng ý với Triệu Tôn sẽ bỏ qua chuyện này, không làm cũng không được.
Theo như cậu ta nói,
Có ăn, có mặc, có gia để hầu hạ, đã là rất tốt rồi.
Hạ Sơ Thất không thể hiểu nổi giá trị quan của cậu ta, nhưng rất tán thưởng giá trị quan đó.
Cậu ta tươi cười bưng cái khay, bên trên đặt một bát cháo nóng với nhiệt độ vừa phải, hai chiếc bánh bao chay lớn, còn có một đĩa dưa muối nhỏ, nói là gia dặn mang đến cho nàng.
Bãi biển hóa nương dâu, thời gian mấy năm nay đã làm Nguyệt Dục thay đổi, cũng làm nàng thay đổi.
Nguyệt Dục lớn tuổi hơn nàng, nay lại tiều tụy hơn, tái nhợt hơn trước.
Ồ...
Thấy là nàng, đôi mắt Nguyệt Dục có vẻ khác lạ.
Còn Hạ Sơ Thất lại trở nên xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng trẻo hồng hào như da trẻ con, không có chút nếp nhăn nào, mái tóc đen nhánh, dáng người lả lướt, y phục cắt may vừa khéo, không một chỗ nào không hiện lên sự tinh tế.
Trên gương mặt nàng không còn tìm thấy chút bóng dáng nào của cô thôn nữ vừa nhỏ vừa gầy vừa đen năm xưa nữa.
Nguyệt cô cô...
Từ Nguyệt đại tỷ thành Nguyệt cô cô, cách xưng hô của nàng đã thay đổi nhưng ý đùa cợt trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Nguyệt Dục dường như mới phát hiện ra nàng, nàng ta hơi kinh ngạc, bả vai run lên rồi quay đầu lại.
Hạ Sơ Thất liếc nhìn trời, rồi lại cúi đầu nhìn Nhị Bảo công công, khuôn mặt trở nên nghiêm túc,
Chính là như tiểu công gia nói, gia nhà ngươi là một người đàn ông có thể khiến những người đàn ông khác thích.
Câu nói này đúng lắm, đúng là nô tài thích gia, nô tài cong thật rồi!
Ăn sáng xong, nàng vốn định tới phòng cưới tìm Triệu Tôn, nhưng Trịnh Nhị Bảo nói,
Chủ tử, gia đã dặn rồi, bảo người ở lại nghỉ ngơi thêm, đêm qua mệt mỏi, phải ngủ bù mới được.
Dù sao hôm nay mới mùng một năm mới, cũng không có chuyện gì lớn phải làm cả...
Sáng sớm mùng một đầu năm mà đã ngủ nướng thì sẽ lười cả năm đấy.
Hạ Sơ Thất biết Triệu Tôn vì chiến sự mà đau đầu nên mới tìm Đạo Thường hòa thượng và cha nàng trò chuyện như thế.
Nguyệt Dục khom người, cúi đầu nhìn chậu rửa mặt, không hề nhúc nhích, mặt ghé sát gần đến mức sắp nhét vào trong chậu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, tập trung, không giống như đang rửa mặt mà giống như đang lấy chậu để soi gương hơn.
Hạ Sơ Thất mỉm cười, gọi một tiếng.
Tên này đưa nàng tới đây mà lại để nàng một mình trong căn phòng trống trải này s6ao? Hạ Sơ Thất rửa mặt xong đi ra liền gặp Nhị Bảo công công đang cười tủm tỉm đi đến.
Trịnh Nhị Bảo là một hạt dẻ cười, từ ở Bắc Bì5nh đến tận đây, cho dù ánh đao bóng kiếm hay trời mưa gió tuyết, cho dù chiến tranh thắng thua thế nào, đa số thời điểm cậu ta đều có dáng vẻ này, giống như một chàng ngốc không biết buồn phiền, lúc nào cũng mang gương mặt tươi cười.
Sao vậy? Nguyệt cô cô, không nhận ra ta nữa sao?
Hạ Sơ Thất cười tươi tắn, để lộ ra tám chiếc răng trắng sáng đều tăm tắp.
Một mình người ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, ta mang chút đồ cho ngươi.
Hạ Sơ Thất đặt cái giỏ trong tay xuống, bỏ từng món đồ trong đó ra, bày lên chiếc bàn trước mặt Nguyệt Dục,
Ở Thương Châu cũng tiện, cái gì cũng bán cả, đây là đồ ta dặn người làm đi mua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.