Chương 1064: Đừng suy đoán tâm tư của kẻ say (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1137 chữ
- 2022-02-08 08:42:53
Cười thì vẫn cười, phong lưu thì vẫn phong lưu, nhưng nét mặt hiện lên sự lo lắng trầm trọng như vừa trải qua một trận bão tố. 8
Nàng như thể ngộ ra điều gì, khẽ cười nói,
Mấy ngày nay không thổi sáo à?
Nguyễn Hữu không biết nàng có ý gì, chỉ cư3ời nhẹ nhìn nàng nhưng không nói.
Hạ Sơ Thất cười khì,
Giả bộ gì chứ? Nhớ nhung người ta mấy năm rồi, ngày nào cũng l9ải nhải phải nhanh đánh đến kinh sư...
Nhưng chiến sự giằng co, Tuyền Thành khó đánh, chắc huynh thấy khó chịu đúng kh6ông, tìm ta uống rượu chẳng qua là để giải sầu cho mình chứ gì?
Người Nguyên Hữu cứng đờ.
Nói bậy, ai nhớ ai chứ? Nà5ng ta có đáng không?
Bàn tay hắn ta vỗ lên lưng ngựa, kêu
chát
một tiếng, con ngựa vút đi như bay, rõ ràng hắn ta không muốn nghe Hạ Sơ Thất cằn nhằn thêm nữa, Hạ Sơ Thất lắc đầu, nhìn bóng lưng đi xa dần rồi biến thành nhỏ xíu trong màn đêm, thở dài một tiếng rồi quất ngựa đuổi theo.
Đang năm mới, trên phố Thương Châu rực rỡ sắc màu, Hạ Sơ Thất cưỡi ngựa theo sát Nguyên Hữu đi ngang qua khu phố náo nhiệt tới quán rượu nổi tiếng ở Thường Châu - Điêu Hoa Lâu.
đã đủ tốt lắm rồi, muội đừng làm mình làm mẩy, cẩn thận cổ quá thành quá cố...
đến lúc đó có khóc cũng không kịp.
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng.
Không phải là của ta, dù có cưỡng cầu cũng có ích gì? Mất rồi thì mất thôi.
Nguyễn Hữu cười, rồi nói như thể cảm khái,
Con người ấy à, thích làm mình làm mẩy.
Tại Sơn Hải Quan, ta đã nghĩ biết bao đêm ngày, nhưng vẫn không nghĩ thông được, câu nàng ấy hỏi ta đêm đó là muốn ta làm sao? Nếu ta không trả lời như vậy thì liệu kết quả có khác không?
Hạ Sơ Thất không thể trả lời hắn ta.
Bởi vì nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nghe thấy.
Nguyễn Hữu nằm nhoài trên bàn, lẩm bẩm nói:
Lúc trước, ta tìm mọi cách trêu chọc nàng ấy, nàng ấy hận ta thấu xương.
Dòng rượu mát lạnh chảy vào miệng, xuống cằm, vòng qua yết hầu, rồi thấm vào y phục...
Rượu vào trong ruột, buồn càng thêm buồn.
Nguyễn Hữu nhìn có vẻ tiêu sái không câu nệ, nhưng thực ra rất đa sầu đa cảm.
Trong sự yên tĩnh, Nguyên tiểu công gia chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt phong lưu ẩn chứa sự oán hận, sự đau thương, nhìn ra mười dặm đèn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, âm thanh trong miệng đã mơ hồ:
Biểu muội muội nói xem, sao phụ nữ các muội lại cứ thích kiểu cách như vậy?
Cái đồ có chết cũng không chịu hối cải! Hạ Sơ Thất lắc đầu, biết tên này lại vậy nữa rồi, nàng liếc nhìn hắn ta một cái, không đáp lại lời nào, chỉ nặng nề mở nắp vò rượu ra định uống tiếp.
Vốn Nguyên tiểu công gia cũng không muốn nàng trả lời, hắn ta như thể chìm vào trong thế giới của riêng mình, mượn sức mạnh của rượu, tống khứ hết trăm ngàn mối cảm xúc ra ngoài.
Trái tim phụ nữ thật khó đoán.
Nguyễn Hữu chống tay lên trán, ợ một cái, híp mắt lại.
Biểu muội, tuy ở trong doanh tạ che chở cho muội, nhưng ở đây chỉ có hai chúng ta, ta có điều này phải nhắc nhở muội...
Thiên Lộc đối với muội...
Thực tế đến mức không giống tác phong thường ngày của vị Nguyên tiểu công gia phóng đãng này.
Hạ Sơ Thất híp mắt lại, cũng ợ một cái, chống cằm cười,
Đừng có đổ lên đầu ta, rõ ràng huynh đang nói chính mình đúng không?
Nguyễn Hữu sửng sốt, dường như mùi rượu đã xộc lên tận đầu,
Muốn đánh nhau à?
Ai muốn đánh nhau với huynh chứ?
Hạ Sơ Thất hừ hừ,
Đừng ngại ngùng nữa! Biểu ca, huynh thừa nhận đi, thừa nhận mình thích người ta thì có gì to tát đâu, có mất bao nhiều thể diện đàn ông đâu? Vì cái gọi là thể diện này mà huynh mất cả người rồi, còn để ý gì nữa chứ?
Nguyễn Hữu hơi há miệng ra, bàn tay nắm chặt lấy ly rượu.
Hạ Sơ Thất cũng mặc kệ hắn ta, tự uống một mình.
Trong chiến tranh, quán rượu đơn giản, ngay cả đồ ăn cũng không tinh xảo như thời phồn hoa thịnh thế.
Hai huynh muội đặt một phòng riêng gần cửa sổ ở lầu trên, gọi một bàn hơn cân thịt sấy khô và một con gà tẩm gia vị, lại gọi thêm mười vò rượu hoa đào nổi tiếng của Thương Châu, uống đến nỗi đập bàn gỡ bát vẫn chưa hết hứng.
Uống rượu, ăn thịt, thần tiên cũng không nỡ rời đi!
Hai người uống rất nhiều.
Ta tưởng rằng mình cũng hận nàng ấy thấu xương, đâu biết lại có những chuyện sau này? Nàng ấy đã cứu Thiên Lộc, ta cảm kích nàng ấy, nhưng nàng ấy lại yêu Thiên Lộc, còn muốn lấy thúc ấy nữa...
Muốn gả cho Thiên Lộc cũng được thôi.
Nhưng muội nói xem rốt cuộc trái tim nàng ấy ra sao? Đêm ngày hôm trước vẫn còn vui vẻ với ta, nhưng chỉ một đêm, gió mưa còn chưa tan hết, vậy mà nàng ấy đã quay đầu chạy về vòng tay của Triệu Miên Trạch.
Không để lại một lời nào cho ta, cũng không cho ta gặp mặt lấy một lần...
Nói đến đây, hắn ta học theo dáng vẻ của Hạ Sơ Thất ôm vò rượu tới, ngửa cổ lên đổ thẳng vào họng.
Không chỉ vậy, còn cứ thích làm mình làm mấy trước người mình thích.
Càng thích người ta thì càng làm mình làm mẩy, giống như kẻ điên vậy, dựa vào đâu mà người ta phải nhịn phải chịu đựng chứ? Chẳng phải là vì chiều theo muội, thích muội hay sao? Người không biết đủ sẽ chỉ chịu thiệt thòi thôi, đến khi muội hối hận rồi thì đừng trách ta không nhắc nhở muội đó.
Lời nói xuất phát từ nội tâm này quá thực tế.
Sự hình thành tính cách của con người có liên quan mật thiết tới hoàn cảnh trưởng thành.
Từ khi sinh ra, hắn ta đã bị đưa vào phủ Thành quốc công, để cho người khác nuôi với cái danh hoàng tôn.
Có cha có mẹ, nhưng lại không thể nhận nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.