Chương 1070: Kích thích (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1222 chữ
- 2022-02-08 08:43:11
Đúng vậy, nàng phiền lòng, nhìn thấy mấy chuyện phiền toán lại muốn châm chọc.
Đã nhiều ngày không được ở cạnh Triệu Tôn8, năm mới này cũng là năm nghẹn khuất nhất của nàng từ khi nàng tới thời đại này.
Lẽ ra khi dùng biện pháp kia truyền t3in tức đi, Nguyệt Dục cũng sẽ không còn tác dụng gì nữa, việc nàng và Triệu Tôn
làm lành
lại cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới v9iệc truyền tin tức cả.
Nhưng nếu không
làm lành
thì trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.
Chẳng lẽ Triệu Thập Cửu không hề nhớ tới nàng sao? Lâu như vậy mà hắn không để ý tới nàng, dù ngẫu nhiên gặp nàng một lần thì hắn cũng chỉ gật đầu rồi rời đi, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào cả.
Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, lại càng không biết rốt cuộc là do hắn có thể khống chế được cảm xúc hay là do hắn thật sự đã nhạt phai với nàng.
Nhưng Triệu Tôn vẫn không hề có động tĩnh gì.
Không chỉ Nguyệt Dục vẫn đang ở đó hầu hạ 6hắn, mà hắn cũng không hề tới tìm nàng.
Trong lòng nàng phiền muộn nhưng cũng không muốn chủ động tới
cầu hòa
với hắn5.
Hạ Sơ Thất chậm rãi ngồi xuống liếc mắt nhìn Trinh Nhi Bảo đang bồn chồn không yên rồi cười ha hả:
Được rồi, ta biết ngươi không có ý này.
Thường ngày khi gặp nhau, ngươi cứ mở miệng ra là một câu chủ tử, khép miệng vào là một cấu vương phi, giờ đây lại khác rồi nhỉ? Ta đứng ở đây một lúc lâu rồi, nước không có một ngụm để uống, ghế cũng không có mà ngồi, một câu ân cần hỏi thăm cũng không có, người không biết có khi còn nghĩ rằng ngươi chuẩn bị đối chủ tử rồi ấy chứ?
Dứt lời, nàng nhìn về phía Nguyệt Dục.
Tỷ nói xem có đúng không? Nguyệt đại tỷ?
Nhưng khi vào phòng thì Triệu Tôn không ở đó, trong phòng chỉ có hai người là Trịnh Nhị Bảo và Nguyệt Dục.
Nguyệt Dục nhìn thấy nàng thì sững sờ, vội vàng phúc thân hành lễ.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hồng hào của nàng ta, Hạ Sơ Thất âm thầm cắn răng hối hận.
Sớm biết thế này thì nàng sẽ không cho nàng ta phấn phủ rồi.
Bao nhiêu năm không gặp mà Nguyệt đại tỷ vẫn muốn cướp người đàn ông của nàng.
Nàng đoán rằng khi Triệu Tôn thấy Nguyệt Dục thì ắt hẳn trong lòng sẽ gợn sóng, hắn và đàn ông khắp thiên hạ này đều có cái tính
ăn trong bát, nhìn trong nồi
, cổ họng nàng hơi nghẹn lại, sắc mặt càng thêm khó coi.
Gần đây không có chiến sự, mọi người trong doanh cũng không quá bận rộn, nàng đang vô tư ngồi đó nói chuyện cười đùa với Tiểu Lục thì Tiểu Nhị lại kích động chạy vội vào.
Tiểu Nhị nói, Bắc Bình vừa truyền tin tức đến, nói Lão Mạnh được làm cha rồi.
Chín tháng trước, Lão Mạnh từng về Bắc Bình để xử lý sự cố lương thảo một lần, cũng ở đó một ngày, giờ vợ ông ấy sinh cho ông ấy đứa thứ tư luôn, còn là một cậu nhóc khỏe mạnh nữa chứ.
Trong lòng phụ nữ thường có rất nhiều phỏng đoán.
Lại thêm một lần bừng tỉnh vì ác mộng chứa đầy những phỏng đoán và nỗi nhớ nhung với con gái, bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi.
Hôm nay là một ngày tốt lành, Hạ Sơ Thất vẫn theo lẽ thường tới doanh trại quân y.
Hạ Sơ Thất cảm khái một chút về
sức chiến đấu
của Lão Mạnh, trong lòng nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nàng quyết định hôm nay nàng sẽ chủ động đi tìm Triệu Thập Cửu.
Tuy nhiên, không phải đi tìm hắn để làm hòa mà là đi
khởi binh vấn tội
.
Không cần phải phiền phức như vậy, ta sợ tỷ hạ độc, nào dám uống?
Nguyệt Dục quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oan ức và vô tội.
Hạ Sơ Thất hận nhất là kẻ khác nhìn nàng bằng ánh mắt kiểu này, đặc biệt là hiện giờ khi mọi người đang bàn luận rằng nàng đố kị gay gắt với nàng ta.
Cảm giác này giống như nàng là một kẻ tội ác tày trời đang bắt nạt một cô gái thiện lương như Nguyệt Dục vậy.
Nếu nàng nhớ không làm thì đã ba bốn ngày nàng không gặp hắn rồi.
Dựa vào cái gì chứ, nàng vì hắn sinh con dưỡng cái, hắn lại dám đối xử lạnh lùng với nàng như vậy? Qua buổi trưa, binh sĩ và y quan ở doanh trại quân y đều đang ngủ gà ngủ gật, ánh nắng ấm áp của mùa đông ngập tràn trong quân doanh quả là thoải mái.
Hạ Sơ Thất vươn vai, quay lại nhìn Tiểu Nhị và Tiểu Lục đều đã gật gù liền lặng lẽ chuồn khỏi đó mà đi về phía chỗ ở của Triệu Tôn.
Nhị Bảo công công, đã mấy ngày không gặp, ngươi cũng thay đổi không ít nhỉ? Thấy ta mà không chào hỏi lấy một câu?
Trịnh Nhị Bảo vội vàng vỗ gáy, đau khổ nhìn nàng.
Nô tài nào dám chứ! Nô tài không ngờ là người sẽ tới đây, không phải là vì...
không kịp phản ứng hay sao?
Để nô tài, để nô tài, nô tài hầu hạ vương phi quen rồi!
Trịnh Nhị Bảo thấy Nguyệt Dục vặn xoắn góc áo đến nhăn cả lại liền bày vẻ mặt mỉm cười phát ngấy, liếc mắt ra hiệu cho nàng ta tránh ra, tự mình khom người rót nước cho Hạ Sơ Thất, lại ân cần nắn bóp vai cho nàng.
Vương phi, độ mạnh yếu vừa đủ chứ ạ?
Trước kia, Trịnh Nhị Bảo đối xử với nàng không khách khí lễ độ như vậy...
Nói cách khác, là không xa lạ như thế này.
Triệu Tôn đối với nàng ta thể nào, người bên ngoài không rõ nhưng trong lòng Nguyệt Dục thì vô cùng rõ ràng.
Nàng ta căng thẳng nhìn Hạ Sơ Thất, vặn xoắn khăn tay rồi xoay người đi lấy nước.
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng ta rồi mỉm cười châm biếm.
Đại khái là do lòng nàng có tâm sự nên thấy thế nào cũng không ưng.
Hơn nữa, nàng thấy Trịnh Nhị Bảo bảo vệ cho Nguyệt Dục như vậy thì cười lạnh.
Nàng bất ngờ đập tay cậu ta ra rồi quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch cứng ngắc trong nháy mắt của cậu ta.
Không cần làm phiền công công như vậy, ta tới tìm gia.
Hắn đâu rồi? Đi đâu vậy?
Nô tài...
Trịnh Nhị Bảo quanh co đáp,
Nô tài không biết.
Hạ Sơ Thất hơi híp mắt, nhìn hàng lông mi không ngừng chớp của cậu ta, trong lòng nàng nghẹn lại.
Từ khi bắt đầu ở huyện Thanh Cương, năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, nàng và Trịnh Nhị Bảo ở quên đã nhiều năm nên nàng hiểu tính cách cậu ta rõ như lòng bàn tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.