Chương 1075: Tràn đầy tự do! tràn đầy phóng túng! (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1268 chữ
- 2022-02-08 08:43:28
Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
.
Sau khi Đinh Nhất lên ngựa định rời đi thì sau lưng truyền tới tiếng gọi của Triệu Tôn.
Nô tài bị dọa sợ, muốn nói cho người biết nhưng lại bị Nguyệt Dục giữ chặt...
Hu hu hu, nô tài sai rồi, là nô tài sai rồi...
Trịnh Nhị Bảo lải nhải nói mấy chuyện vặt vãnh nhưng cũng coi là rõ ràng.
Trái một vả, phải một tát, cậu ta không ngừng và
chát chát
lên mặt mình, cũng không ngừng giải vây cho Nguyệt Dục.
Gia, là nô tài đáng chết, nô tài...
Triệu Tôn ngồi yên lặng không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trịnh Nhị Bảo khóc lóc thảm thiết đến đây thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Vừa lấy tay áo lau nước mắt, cậu ta vừa khóc vừa nói,
Gia, đều do nô tài không tốt.
Hu hu hu, hôm đó vương phi tìm đến ngài, hỏi ngài đi đâu, nô tài không dám nói...
Gương mặt sưng đỏ của Nguyệt Dục hơi choáng váng, Trịnh Nhị Bảo cũng ngạc nhiên.
Năm đó, lúc hoàng thành xảy ra chuyện, Hạ Sơ Thất ngoài nói với Tinh Lam và Giáp Nhất ra thì những người còn lại cũng không hiểu rõ tình hình, bao gồm cả Trịnh Nhị Bảo.
Nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng đã thiểu mất chút gì đó, lại vừa có thêm chút gì đó.
Về phần rốt cuộc là gì, Trịnh Nhị Bảo chỉ là một nô tài, cậu ta cũng không hiểu được.
Hu hu hu, mặc dù đại sự không dặn dò nhưng nô tài cũng không dám lộ ra cho vương phi biết...
Sau đó vương phi quả nhiên tức giận, phát hỏa rất lớn, cho tới giờ nô tài cũng chưa từng thấy người nói chuyện như vậy với nô tài...
Đạo Thường đại sư đã dặn dò nô tài, không được nói cho bất cứ ai biết chuyện ngài tới Tân Châu tìm...
tìm Đông Phương cô nương...
Gia...
Nô tài chỉ tự vả mấy bạt tai thôi, không sao đâu...
Triệu Tôn lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, trong ánh mắt phiếm hồng hiện lên bốn chữ
tự mình đa tình
rồi nói,
Người thầy Nguyệt Dục là người thế nào?
Câu nói không đầu không đuôi này của hắn khiến người nghe vô cùng khó hiểu.
Thứ hai, cậu ta và
Nguyệt Dục đã có nhiều năm giao tình.
Đêm dài trôi qua, gió nhẹ 5khẽ thổi.
Vầng thái dương đã lùi về sau tầng mây, những đám mây đen dày nặng nề như muốn đổ mưa, rất âm u.
Cả đám xám xịt quay về doanh trại, tất cả đều chờ đợi cơn tức giận lôi đình của Tấn vương.
Nhưng Triệu Tôn chỉ lạnh lùng, nghiêm mặt quay về doanh trại, không nói bất cứ lời nào, cho đám người đang quỳ gối chi chít ở đó lui đị, chỉ để lại Trịnh Nhị Bảo và Nguyệt Dục.
Sai ng8ười tới phủ Bắc Bình.
Nàng ấy...
có thể sẽ đi tìm Bảo Âm.
Hôm đó, Triệu Tôn vô cùng tức giận, nhưng từ đầu tới cuối hắn kh3ông nói dù chỉ một lời.
Tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ngoài Bính Nhất luôn đi theo bên cạnh hắn ra thì khô9ng một ai nhìn thấy được rằng Tấn vương Triệu Tôn – con người từ trước tới nay lúc nào cũng cao cao tại thượng, con người sẽ không vì bất k6ì kẻ nào hay vì chuyện gì mà rơi nước mắt thì giờ hốc mắt lại ươn ướt, lại lén lút nâng tay áo gạt đi...
Gia, nô tài nên nói hay không nên nói đây?
Triệu Tôn híp mắt liếc nhìn Trịnh Nhị Bảo đang đau khổ, chuyển hướng nhìn về phía Nguyệt Dục,
Ngươi có gì để nói không?
Ô..A a..
Nguyệt Dục quỳ trên mặt đất, không nói được lời nào, nàng ta vừa sốt ruột vừa khổ sở, giọt lệ bất lực đảo quanh hốc mắt.
Thấy tia sáng lạnh lùng trong mắt Triệu Tổn, Trịnh Nhị Bảo hơi sửng sốt, sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo lên Nguyệt Dục nên cắn răng rồi nâng tay tự vả vào mặt mình một cái.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng
chát, chát
, hai người bọn họ cứ thể người một cái, ta một cái mà vả.
Bên ngoài phòng, da đầu đám người Bính Nhất đang đứng ở ngoài đã tê rần, sợ rằng chỉ lát nữa thôi, lửa giận của Tấn vương sẽ đốt tới người bọn họ.
nô tài cũng không biết nên nói gì! Nguyệt Dục cô nương kéo nô tài lại là vì không muốn để vương phi biết chuyện người đi tìm Đông Phương cô nương mà tức giận, hu hu hu, tóm lại...
Là nô tài đáng chết.
Làn da trên mặt Trịnh Nhị Bảo từng được Hạ Sơ Thất hình dung là giống như chiếc bánh bao, như vậy có thể thấy nó trắng nõn trơn mềm ra sao, giờ đây đánh như thế, trên gương mặt cậu ta đã hiện lên dấu tay hồng hồng, hai bên má cũng sưng vù lên.
Gia, chuyện này không liên quan tới nàng ấy, đều do nô tài...
Là nô tài đáng chết!
Tự đánh xong, mặt mũi cậu ta tê dại, nhưng Triệu Tôn chỉ nhìn mà không có ý ngăn cản nên cậu ta không thể không quyết tâm dốc sức, tiếp tục và miệng mình.
Nhưng nô tài vẫn không hiểu rốt cuộc nổ tài đã sai ở đâu.
Lần tới mà gặp chuyện kiểu này...
Trời dần sáng, khi các tướng sĩ trong doanh trại quân Tần biết Triệu Tôn sắp quay về thì tâm tình còn khẩn trương hơn cả áp suất của bầu trời.
Trong mắt bọn họ, Tấn vương phi giận dỗi rời đi, mấy tên thị vệ âm thầm theo đuổi nàng còn chưa tới huyện Thanh đã bị nàng cắt đuôi.
Nói đi, rốt cuộc sao lại như vậy?
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên ghế của Triệu Tôn, Trịnh Nhị Bảo quỳ trên mặt đất, hai vai run rẩy, khóc rống một trận.
Cậu ta hiểu gia của mình, hắn quay lại, dường như không khác gì với ngày thường.
Nhưng hôm nay Triệu Tôn quả thực rất kỳ lạ, hắn không hề ngăn cản bọn họ, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn đợi tới lúc bọn họ tự vả mấy chục cái tát xong thì mới chậm rãi đứng dậy.
Trịnh Nhị Bảo!
Thấy hắn cuối cùng cũng gọi tên mình, Trịnh Nhị Bảo kêu
đi
một tiếng rồi vội vàng dùng tay lại.
Trịnh Nhị Bảo chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tuy cậu ta biết rằng giữa Nguyệt Dục và Hạ Sơ Thất có mâu thuẫn, nhưng theo suy nghĩ và đầu óc đơn giản của cậu ta thì chuyện này không khác gì tiết mục hai người phụ nữ cùng tranh một người đàn ông.
Dưới góc độ suy nghĩ của một người đàn ông, cậu ta cảm thấy rằng với thân phận của chủ tử gia của cậu ta thì chuyện có vài người phụ nữ hay có vô số phụ nữ thì đều là lẽ đương nhiên.
Ô a...
Nguyệt Dục nhìn cậu ta, liều mạng lắc đầu, muốn cầu xin Triệu Tôn tha thứ.
Bị thương khóc lóc vài tiếng nhưng thấy Triệu Tôn vẫn không có chút động tĩnh nào, nàng ta cũng bắt đầu và miệng.
Lúc trước, khi ở hoàng thành mặc dù bọn họ có chút không thoải mái với nhau nhưng rốt cuộc sự tình cũng đã trải qua vài năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.