Chương 1130: Đạn dược (9)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1183 chữ
- 2022-02-08 08:44:43
A Thất, hôm nay ta thấy không được tốt lắm.
Hắn thở dài, không kể về sự mệt mỏi khi đối mặt với văn võ bá quan và những lão già cố chấp trong t8riều, không kể về muộn phiền mà đến ngay cả lão nhạc phụ cũng không thể hiểu, càng không kể trong những ngày nàng không có
đây, hắn cảm 3thấy cô đơn đến nhường nào.
Cửu...
Nàng đang gọi, nhưng không ai trả lời nàng.
Một lúc sau, bên tai yên tĩnh trở lại, ngay cả giọng nói của Triệu Thập Cửu cũng biến mất.
Ví dụ như cái tên ngang bướng Đông Phương Thanh Huyền kia sau nhiều lần đòi gặp nàng nhưng bị hắn ngăn cản thì lại lén đột nhập vào cung Trường Thọ lúc nửa đêm, bị hắn đánh đuổi đi.
Ví dụ như Bảo Âm sắp về kinh rồi, ví dụ như hắn sắp dời đô đến Bắc Bình, sắp xây hoàng thành và xây dựng lăng mộ dành cho họ sau khi qua đời...
Ta vẫn luôn ở đó.
Đầu Hạ Sơ Thất đau như búa bổ, cảm thấy cứ như bị ai đó đeo một cái vòng kim cô, đau đến mức không thể chịu đựng nổi, cơ thể cũng rất suy yếu, dường như đã kiệt sức, muốn chìm vào giấc ngủ, những tiếng nói của Triệu Thập Cửu vẫn luẩn quẩn bên tai nàng.
Lải nhải, dong dài, không giống với Triệu Thập Cửu chút nào.
Đây là Triệu Tôn lúc hoang mang.
Nến đỏ tan đi như những giọt lệ, thân nến từ từ thấp dần.
Thất..
Cuối cùng, Triệu Tôn mím chặt môi.
Hắn cúi đầu, ngắm nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Thuốc trị đau đầu nàng chuẩn bị cho ta lần trước, rốt cuộc đang ở chỗ nào vậy?
Đây là Triệu Tôn lúc bắt đầu nhớ nhung.
Nếu nàng còn không chịu trở về, gia sẽ giấu chìa khóa kho vàng đi, nàng sẽ không có tiền nữa đâu nhé.
Đây là Triệu Tôn lúc muốn khích tướng.
Nhanh lên, mau gọi bác sĩ!
Cô ấy tỉnh rồi, người thực vật kia tỉnh rồi!
Bác sĩ? Người thực vật? Đang nói ai vậy? Hạ Sơ Thất hơi ngơ ngác.
Sau đó là một chuỗi những tiếng bước chân lộn xộn, mỗi một bước chân tựa như tiếng trống vỗ, vang vọng trong không gian yên tĩnh, khiến nàng có cảm giác như đang nằm mơ.
Giọng nói đó rất rõ ràng, nàng nghe không sót một chữ.
Rõ ràng nàng đang nhắm mắt, không cần nhìn khẩu hình miệng, nhưng cũng vẫn biết hắn nói gì, chẳng phải rất tốt sao? Tâm trạng dần bình tĩnh lại, nàng cử động khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt.
Không màng đến ánh sáng chói mắt, nàng mở mắt ra, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Chiêm...
Nguyễn Hữu muốn gặp nàng nhiều lần, cứ nói là nếu có biểu6 muội là sẽ có cách.
Ví dụ như Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu cũng nhiều lần đòi tới cung Trường Thọ gặp nàng, ví dụ như Khuyết Nhi thườn5g có giật lúc ngủ, quấy khóc không ngừng, những bà vú không hiểu chuyện cũng nói là thằng bé nhớ mẹ, tốt nhất là để cho nó gặp mẹ mình.
Trẫm nghĩ, hay là chém đầu họ cho rồi, rồi đổi người mới vào thay.
Đây là Triệu Tôn lúc làm nũng uy hiếp.
Bảo Ấm sắp trở về rồi, muốn gặp nương, ta biết phải làm sao đây? Nàng biết mà, ta có cách đối phó với người khác, duy chỉ có con gái của chúng ta, con bé đúng là ác ma ông trời phải xuống hành hạ ta, nhìn thấy con bé là ta lại đau đầu.
Ta và Sở Thất tình đầu ý hợp, hôm nay xin kết làm phu thê.
Từ đây, phu thê đồng tâm, cùng sống cùng chết.
Hắn chỉ kể cho nàng nghe những chuyện trong và ngoài cung.
Ví dụ như ô Nhân Tiêu Tiêu đã tỉnh rồi, c9ơ thể cũng khỏe hơn nhiều nhưng không thích nói chuyện nữa, cả ngày cứ lầm lì.
Triệu...
Thập...
Nàng nói xem tại đường đường là vua một nước, vậy mà không có một người phụ nữ nào làm ấm giường, có phải rất đáng thương không?
Đây là Triệu Tôn lúc tỏ vẻ đáng yêu.
Đồ ăn đầu bếp Ngự Thiện Phòng nấu càng ngày càng khó nuốt, thua xa một trời một vực so với những món A Thất làm.
Hạ Sơ Thất cau mày, cảm thấy hơi bất thường, ngàn vạn cảm xúc dâng lên, nàng thử mở mắt nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân, khó khăn lắm mới hé được một chút thì lại bị tia sáng chói chang chiếu vào, nàng
ối
lên một tiếng, nhắm mắt lại.
Lần này, cuối cùng cũng có một tiếng hét vang lên trong không gian yên tĩnh.
Triệu Tôn vẫn nói thong thả, cảm xúc vẫn bình tĩnh, trông như một người cha đang kể chuyện cho con mình nghe.
Hạ Sơ Thất dường như cũng đang yên lặng lắng nghe, không động đậy, không nói gì, như người trong tranh, nhìn được, sẽ được nhưng lại cách xa chín tầng mây.
Nếu vi phạm lời thế này thì trời tru đất diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.
A Thất, nàng đừng sợ.
Nếu chỉ một người được sống, vì sao không chết cùng nhau?
A Thất lớn rồi, nên thay giày mới rồi!
A Thất, gia lại lừa nàng rồi.
A Thất, ta sẽ luôn đợi nàng trên cầu Nại Hà, nàng phải sống thật tốt, sống đủ một đời rồi xuống tìm ta.
Hắn từ từ đưa tay tới, đỡ nàng dậy, ôm chặt vào lòng.
A Thất, ta nhớ nàng rồi!
A Thất, ta thật sự nhớ nàng!
A Thất, ta nhớ nàng!
A Thất, ta thật sự nhớ nàng!
A Thất, ta nhớ nàng!
A Thất, ta thật sự nhớ nàng!
A Thất, ta nhớ nàng!
Trên có trời cao, dưới có đất dày, xin Phật vàng làm người mai mối, chứng giám cho chúng ta.
Nàng vừa cáu vừa buồn cười.
Bởi vì hắn quá giống
Đường Tăng
, nhưng nghĩ lại thì nàng lại thấy hơi vui bởi vì mình đã nghe thấy rồi.
Mấy hôm nay rất náo nhiệt nhưng nàng lại không được nhìn thấy, còn bị ta nhốt ở đây cả ngày, rồi phải uống thuốc, có phải thấy rất tủi thân không?
Đây là Triệu Tôn lúc bình thường.
Nàng nói xem nàng có cách giúp Nguyễn Hữu thật không? Ta thấy hắn ta cũng tội nghiệp lắm.
Đây là Triệu Tôn lúc than thở.
Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như có rất nhiều người ùa vào, có ồn ào, có căng thẳng, không lâu sau, vai nàng nóng bừng, có người ôm chặt lấy mình.
Sơ Thất, cậu tỉnh rồi à?
Giọng nói quen thuộc, rất ấm áp, nhưng không khác gì tiếng sét đánh trên đỉnh đầu nàng.
Sắc...?
Giọng của nàng rất khàn, không khác gì được nặn ra từ kẽ răng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.