• 3,440

Chương 437: Tiện tay giá họa (1)


Nhưng mỗi khi đến một nơi nào đó, thì những tin đồn lớn nhỏ liên quan đến những chuyện trong kinh đều nhiều không kể xiết

Nhất là chuyện về Tấn vương, còn có chuyện hoàng thái tốn tìm người, đều là chủ đề mà dân chúng nói chuyện say sưa, mặc dù bọn họ cũng không biết rõ sự thật, nhưng có thể thêm mắm dặm muối mà tự giải trí, nói đến nỗi mặt mày hớn hở.

Đại Ninh.

Nơi này hơn một năm trước, nhờ sự bài bổ của Sở Thất mà Trần Đại Ngưu không cần phải tốn nhiều sức lực cũng có thể đoạt được thành này từ tay Cáp Tát Nhĩ, bây giờ đã là đất đai của Đại Yến

Trải qua một năm dài, Đại Ninh đã thành một trọng trấn của Liêu Đông, náo nhiệt và phồn hoa

Cách cửa thành một dặm, vì đã sớm nhận được thông báo Định An hầu dẫn theo công chúa Cao Thương và gia quyến về kinh cho nên quan lại và bách tính nhao nhao ra nghênh đón.

Trần Đại Ngưu không thích những chuyện như thế này

Nhưng người ngồi ở vị trí càng cao thì càng không được theo ý mình, cho dù y có không vui đi nữa cũng không thể không xã giao

Đoàn người từ ngoài thành kéo dài một đường đi vào trong thành, vô số người đang đợi đại giá của hầu gia.

Dân chúng chỉ trỏ, vô cùng ồn ào.

Khi đại quân đang di chuyển thì cách của thành không xa, có một thiếu niên chân thọt cưỡi một con ngựa đen to lớn, dẫn theo một người phụ nữ trung niên mặt rỗ, còn có một người đàn ông mặt đen cũng chen trong đám người xem náo nhiệt

Ba người đều đứng im bất động.

Ngoại trừ con ngựa đen có màu lông sáng bóng kia ra, dáng dấp của ba người này không đáng chú ý, chí ít là tại trước mặt đại quân uy vũ của Định An hầu

Nơi cổng thành, mọi người xúm xít, vai chạm vai nối gót nhau, chen lấn chật như nêm cối

Người đàn ông mặt đen nhíu mày lại, liếc người thiếu niên thịt chân đứng kề bến, một tay kéo hắn tới bên cạnh, mặt mũi căng thẳng:


Ngươi nghĩ kĩ chưa?


Thiếu niên thịt chân không quay đầu nhìn hắn ta, chỉ khẽ trả lời, hai mắt nheo lại quan sát đại quân của Định An hầu, giữa lông mày tràn đầy nhuệ khi, có một vẻ lạnh lùng mà người cùng tuổi không thể nào có:
Chuyển đi lần này, nơi nên đi cũng đã đi rồi

Trước mắt cũng chỉ có đoàn người về kinh này của Định An hầu là an toàn mà thôi.
Người đàn ông mặt đen không trả lời, chỉ nhìn nàng không lên tiếng

Người phụ nữ mặt rỗ lại chen tới, gãi đầu gãi tai mà đè thấp giọng nói:


Chủ nhân, nô..

ta vẫn cảm thấy không ổn...

Không có gì là không ổn cả!
Thiếu niên chân thọt ngắt lời cậu ta, khóe môi giương lên,
Hắn đã có được tin tức của ta ở Liêu Đông, những người chỉ mong ta chết đi kia tất nhiên cũng sẽ hiểu được

Sao bọn chúng có thể để cho ta toại nguyện về kinh? Sau này, chuyển động đao động thương, ta không thích làm, giao cho Định An hẩu thì đỡ lo

Hơn nữa, có Thanh Hoa quận chúa ở đây..

cũng có thể có thêm được một người làm chứng mạnh mẽ.


Người đàn ông mặt đen nhìn nàng, ánh mắt sâu sắc,
Ngươi nghĩ cẩn thận như thế là đúng.

Đúng thế, một bước cũng không được sai, đương nhiên phải tính toán cho kĩ.
Thiếu niên thịt chân cười một tiếng, giọng điệu đầy lạnh lùng

Nàng chính là người mà Triệu Miên Trạch điên cuồng tìm khắp thiên hạ, là Hạ Sơ Thất đã mất tích hơn nửa tháng nay

Hai người một ngựa bên cạnh nàng là Giáp Nhất và Trịnh Nhị Bảo, còn có Đại Điểu uy phong..

Hôm nay là mùng mười tháng hai năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.

Trốn tránh biết bao ngày qua, nàng cảm thấy đã đến lúc rồi, sợ hao hết tính nhẫn nại của Triệu Miền Trạch nên cố ý để lộ dấu vết ở phủ Vĩnh Ninh, để cho người của Đông Phương Thanh Huyền nhận được tin, sau đó báo cáo cho Triệu Miên Trạch rằng có tin nàng xuất hiện ở Liêu Đồng

Đương nhiên, tin tức này cũng là nàng khéo léo để cho Giáp Nhất dùng người của
Thập Thiên Can
, gián tiếp truyền vào tại Hạ Vấn Thu đang đứng ngồi không yên.

Mọi chuyện đều là Giáp Nhất làm thay nàng, nhưng hắn ta lại có chút không hiểu


Sao ngươi phải phiền toái vòng vèo như thế?
Hạ Sơ Thất vuốt ve Đại Điểu, nhếch khóe môi,
Đây gọi là cuộc chiến tâm lý, chắc chắn phải làm như thế.

Cuộc chiến tâm lý?



Không hiểu sao?
Hạ Sơ Thất cười, cũng không giải thích nhiều với hắn ta

Nàng chỉ nhón chân mình lên mà nhìn về phía đoàn người đang không ngừng tiến về phía trước, trong đôi mắt đen nhánh dường như lóe lên tia sáng quý quyệt


Trước khi trở về, ta phải cho bọn chúng một phần đại lễ.

Bọn chúng là ai?
Trịnh Nhị Bảo chu môi hỏi


Tự nhiên là những người nhớ nhung ta.


Thấy nàng còn đang bật cười, Trịnh Nhị Bảo sờ túi tiền rỗng tuếch, ủ rũ nói,
Người còn có tiền để tặng lễ sao?



Lễ này, không cần dùng tiền, chỉ dùng mạng.
Khóe môi Hạ Sơ Thất vẫn luôn khẽ giương lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng, dường như không phải nói tới
mạng
, mà chỉ là một thứ không đáng tiền vậy

Trịnh Nhi Bảo run rẩy, nói không ra lời

Giáp Nhất thì lại mím môi rồi nói tiếp:


Ngươi lựa chọn Định An hẩu là vì có ý khác đúng không?
Hạ Sơ Thất cười nhạt một tiếng, quay đầu sang cho hắn ta một ánh mắt khen ngợi,
Lần này Định An hầu về kinh, triều đình sẽ thăng chức cho y chứ nhỉ? Về sau, y là phò mã của trưởng công chúa, tay cầm binh quyền..

Một nhân vật như thế, ta không cho y cơ hội lập công thì có đáng tiếc không có chứ?
Nói đến đây, trông thấy đoàn người đã sắp đi ra khỏi tầm mắt, nàng cười rồi quay đầu lại, chọc vào cánh tay Trịnh Nhị Bảo, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cậu ta vài câu.


Trông chờ vào người rồi.
Trên đường cái náo nhiệt, đoàn người đi về phía dịch trạm, Trần Đại Ngưu đi phía trước đoàn người, áo giáp đen nhánh, tay siết chặt dây cương, nhìn không chớp mắt

Đội ngũ của y được huấn luyện nghiêm minh, cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề

Không ngờ, đúng lúc này, đằng sau đám người đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.


Ôi ôi, đừng chen lão nương, ngực của lão nương đó! Lại chen, lại chen thì hỏng hết ngực của lão nương, lão nương muốn các ngươi phải bồi thường!
Giọng nói the thé này cất lên rất không đúng lúc, trong thoáng chốc đã khiến người khác chú ý tới, mà người kia gây ầm ĩ như thế nhưng có vẻ như vẫn chưa cam lòng, từ trong đám người điên cuồng chen ra, miệng vẫn một mực gào to:


Tránh đường, tránh đường!


Trần Đại Ngưu nghe thấy giọng nói kia thì nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liếc thấy một người phụ nữ trung niên
nở nang đang chen lấn đi tới, trên đầu quấn một cái khăn to màu xanh, trên người có hai khối thịt lớn đang lắc lư, gương mặt nóng nảy gạt mọi người ra rồi gào lên,
Lão nương tìm hầu gia có việc, đừng chen lấn ta nữa, ôi, ngực của ta!


Lông mày Trần Đại Ngưu nhảy lên một cái, miệng hơi há ra rồi lại mím chặt lại.

Không thấy y nói gì, Chu Thuận bên cạnh y liền cất cao giọng:
Người nào ồn ào ở đó?


Người phụ nữ trung niên kia chen được khuôn mặt rỗ ra, cười cực kỳ buồn nôn, nghe thấy Chu Thuận hỏi, bà ta đột nhiên khoát tay, chỉ vào một người đàn ông mặt đen đang đứng khoanh tay cách đó không xa,
Hầu gia, người này không biết xấu hổ..

Hắn, hắn, hẳn lợi dụng lúc đông người đã lén sờ soạng ta...
Nói đến đây, bà ta ưỡn hai khối thịt lớn trước ngực ra rồi nhanh chân đi tới phía trước, ngăn ngừa của Trần Đại Ngưu lại,
Hầu gia, dân phụ bị người ta phi lễ

Ngài giải quyết cho ta với!



A ha ha ha!


Tiếng nói của bà ta vừa dứt, trong đám người lập tức phát ra từng tiếng cười to.

Tuy nói người đàn ông mặt đen có hơi đen một chút, nhưng thân thể khỏe mạnh, nhìn qua thì cũng là một hán tử trẻ tuổi, còn người phụ nữ trung niên thì thân thể sồ sề, mặt rỗ chằng chịt, quần áo thì giống như là người làm xiếc, cho dù ngực có lớn thì người đàn ông mặt đen cũng không có khả năng đói bụng ăn quàng mà sinh lòng ác ý

Bà ta trách móc như thể chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.


Lẽ nào lại như vậy!
Chu Thuận vỗ mông ngựa, đi tới phía trước Trần Đại Ngưu, hét lớn một tiếng,
Ngươi là đồ điều phụ to gan lớn mật, rõ ràng chỉ thấy người chen lấn xô đẩy người khác, bây giờ lại nói người ta phi lễ ngươi..

Còn dám ngăn cản tọa giá của hầu gia, ngươi không muốn sống nữa sao?
Dứt lời, gã nhảy xuống ngựa, muốn đẩy người phụ nữ mặt rỗ đang cản đường ra

Nhưng người phụ nữ mặt rỗ lại là một người ngang ngược, thuận thể liền dựa vào người gã, gắt gao nắm chặt tay gã không buông,
Phi lễ, tất cả mọi người mau đến xem, quan gia phi lễ phụ nữ nhà lành...



Ngươi, ngươi buông tay ra!
Chu Thuận túm lấy cổ tay bà ta những kéo không ra, gấp đến nỗi mặt đỏ tía tai

Tình cảnh buồn cười đó khiến cho dân chủng bốn phương tám hướng vây quanh đều phải nín cười.

Trần Đại Ngưu nhìn tình huống này, khóe miệng nhếch lên, liếc mắt nhìn người phụ nữ mặt rỗ,
Vị đại thẩm này, có người phi lễ ngươi, ngươi đến tìm quan phủ cáo trạng đi, bổn hầu không quan tâm những chuyện này.

Không được! Không giải quyết không được!
Không đợi y nói xong, người phụ nữ mặt rỗ kia liền khóc lóc om sòm, ngồi bệt xuống đất, túm chặt lấy ống quần Chu Thuận giống như là bị oan uổng lắm vậy

Trần Đại Ngưu không biết cậu ta đang diễn kịch gì, đành phải phụ họa theo,
Ngươi muốn như thế nào?

Ngươi bồi thường tiền..

bồi thường bạc..

Nếu không, ta và con trai ta sống không nổi nữa...

Con của ngươi ở đâu?
Trần Đại Ngưu lại hỏi

Phụ nhân mặt rỗ nguýt y một cái, quay đầu liếc về thiếu niên thịt chân trong đám người


Kìa, ở đó!


Từ đầu đến cuối, mặt thiếu niên thịt chân đều không lộ vẻ gì, mặc kệ đám người cười vang hay là xì xào bàn tán, hắn vẫn tựa như chỉ là một người quần chúng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào vở kịch này

Mãi cho đến khi ánh mắt nghi hoặc của Trần Đại Ngưu liếc qua đám người, rơi vào trên lưng con ngựa đen, va vào ánh mắt của hắn, hắn mới khập khiễng dắt ngựa qua, khóe môi hơi nhếch lên:


Định An hầu, xảy ra chuyện như thế, nương ta không thể nào chịu ấm ức một cách vô có được, thể nào ngài cũng phải bồi thường cho nương ta một chút bạc mới được, đúng không? Nếu không, chuyện giữa ban ngày ban mặt thể này, chuyện binh lính hầu gia phi lễ mà truyền đi thì thật là khó nghe.



Đúng đúng đúng!
Người phụ nữ mặt rỗ kia giống như là bị sàm sỡ, nặng nề hừ một tiếng, lắc lư hai khối thịt lớn đứng dậy, đỡ lấy thiếu niên chân thọt, ấm ức hít mũi một cái,
Bồi thường, ta muốn bọn họ bồi thường, dám sờ lão nương, bồi thường chết bọn họ, bồi thường đến cái quần, cây trâm cũng không chừa...


Trần Đại Ngưu nhìn người phụ nữ mặt rỗ, lại nhìn thiếu niên chân thọt một chút, khóe miệng giật giật, giống như là đang kiềm chế tâm tình kích động nào đó, y đưa tay ngắn trở thị vệ đang muốn đi tới, lại liếc dân chúng đang ồn ào, cất tiếng nho nhỏ,
Tiểu huynh đệ, trên người ta không mang theo bạc, bạc đều ở trên người phu nhân, trên đường này nhiều người không tiện

Không bằng cậu theo ta đến dịch trạm lấy tiền được không?

Thế..

Cũng được.
Thiếu niên thịt chân mỉm cười, hốc mắt hơi nóng lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.