Chương 757: Như nước với lửa (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1527 chữ
- 2022-02-07 12:55:28
Sắc trời càng âm u, gió lạnh không ngừng tàn phá bừa bãi, khắp đất trời tuyết đọng trắng như tuyết.
Ngay khi phủ Tấ8n vương bị Tạ Trường Tấn dẫn quan đến xét nhà bắt người, khách khứa kinh hoảng bỏ chạy, huyên náo tới nỗi gà bay chó sủa, 3tiếng khóc rung trời, thì ở ngoại ô, trong trạch viên của một tòa nhà thủy tạ ven hồ, Đông Phương Thanh Huyền đang cầm tã 9lót đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Sao lại không chứ?
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ tới nỗi át cả hoa cỏ mùa xuân:
Lạp Cổ Lạp, đi đi, mang một nửa số bạc tới đặt trong phòng vú em, một nửa còn lại, sai người đưa tới cho chồng bà ta, để đến Tết thêm ít quần áo, mua thêm ít đồ Tết cho con bà ta.
Vú em run rẩy, không ngừng tạ ơn rồi đỡ cô bé ôm đi
Lạp Cổ Lạp phân phó hai gã Cẩm Y Vệ đi làm việc mà Đại đô đốc đã phân phó, còn y thì bước tới phía trước, cúi đầu nói thầm mấy câu bên tại Đông Phương Thanh Huyền.
Oa...
Có ăn có uống còn bị ngươi nữa, ngươi đừng không biết tốt xấu như thế chứ!
..
Đông Phương Thanh Huyền hung dữ nói một câu, ánh mắt liếc nhìn thanh đao Tú Xuân, dáng vẻ vô cùng hung ác, tuy vậy cũng không hề thả lỏng cánh tay trái chút nào, bàn tay phải vỗ về bên ngoài lớp tã lót lại càng nhẹ nhàng hơn
Không biết là vì linh hồn đứa trẻ vô tội đã bị thanh đao Tú Xuân kia giết chết hay vì thương tiếc đứa bé mới sinh đã không thể không rời khỏi cha mẹ, mà tên ma đầu xưa nay giết người không chớp mắt như hắn ta giờ lại nhíu chặt đôi mày kiếm, bộ dạng chân tay luống cuống, trông cực kì khốn đốn.
Gần như theo bản năng, chân bà ta mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống.
Đại lão gia tha mạng, nô tỳ không có ý đó, chỉ là nói nhanh quá..
Đại lão gia, xin cứ để cho nô tỳ bể cho.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi rụt rè đứng cúi đầu, định bước tới đón lấy đứa trẻ trên tay hắn ta
Trên mặt bà ta toát đầy mồ hôi lạnh, thế nhưng Đông Phương Thanh Huyền chỉ liếc nhìn bà ta một cái, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
Đứng lên đi, không nên cứ hơi một tí là quỳ, là xin tha mạng
Bổn tọa vốn là người lương thiện, đâu có hơi chút lại giết người? Chỉ cần người chăm sóc con bé thật tốt, bổn tọa đây sẽ không đối xử tệ với người
Vừa nghe xong lời của bọn họ, Đông Phương Thanh Huyền vốn vẫn giữ sắc mặt mỉm cười thong dong lại có vẻ nghiêm túc hẳn lại, giọng nói cũng thêm một tia âm u lạnh lùng.
Ngươi cứ yên tâm chờ đợi, ta sẽ không để cho Đại Khả Hãn thất vọng, lại càng không thể có lỗi với..
Chuyện ở phủ Tấn vương, chắc hẳn Lạp Cổ Lạp đã báo cho ngài
Trong cung có biến đổi lớn, đây là thời cơ tốt trăm năm khó gặp, triều đình Nam Yến sắp biến động..
Gã Cẩm Y Vệ còn lại mang theo một cái khay, trên đó là mấy đĩnh bạc sáng chói, khiến ai nhìn thấy cũng phải hoa mắt lên.
Chân bà vú run rẩy, giọng nói càng sợ sệt hơn.
Ở đó có hai người ăn mặc trang phục của người Đại Yến đang đứng chờ sẵn, nhưng mặt mũi bọn họ rõ ràng ngăm đen, giống như người đến từ vùng thảo nguyên hơn
Một người đã lớn tuổi, một người xem chừng tuổi còn trẻ, nhìn thấy hắn ta tới liền đứng dậy kính cẩn hô:
Nặc Nhan.
Thế nhưng khi thấy sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền thay đổi, bọn họ liền nhanh chóng đối lại thành tiếng phổ thông Nam Yến, bắt đầu bẩm báo tình hình.
Bà ta là một trong ba vú em mà Đông Phương Thanh Huyền tìm về cho đứa trẻ sơ sinh còn quan trọng lớp tã kia
Mặc dù bà ta không rõ thân phận của Đông Phương Thanh Huyền ra sao, nhưng bà ta biết hại bà vú khác đi cùng bà ta đến giờ đã biến mất thần không biết quỷ không hay
Oa..
Oa...
5
Mặc cho hắn ta có nói gì đi chăng nữa thì cô bé trên tay hắn ta cũng chỉ là đứa trẻ sơ sinh mới ra đời được hơn trăm ngày, làm sao có thể nghe hiểu được lời của hắn ta chứ? Hắn ta càng sốt ruột, càng cố gắng dỗ dành cổ bé, thì cái miệng nhỏ bé càng khóc không ngớt
Nô tỳ muốn nói..
Đứa bé bị đói bụng nên mới đòi uống sữa, đại lão gia không có sữa, nô tỳ sợ là muốn dỗ cũng không được.
Càng căng thẳng, bà ta lại càng hồ ngôn loạn ngữ
Nghe lời y nói, sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền biến đổi mỗi lúc một khác
Chờ nghe xong toàn bộ, hắn ta mỉm cười,
Trước hết cứ để hai người bọn họ chờ ở chính đường, bổn tọa còn chút việc phải làm.
Lạp Cổ Lạp lui ra, Đông Phương Thanh Huyền về phòng thay bộ quần áo đã bị nước tiểu trẻ con thấm ướt, bất đắc dĩ ngửi chút ít mùi sữa còn vương trên người, hắn ta nhăn mặt cau mày đi tắm rửa một lượt, xong rồi mới đi về phía chính đường.
Bà ta cũng không ngây thơ mà nghĩ bọn họ được vị đại lão gia đẹp trai như ma quỷ này thả cho về nhà
Bản thân bà ta còn có nhà có cửa, có chồng có con, đương nhiên không muốn chết, không muốn phải chia lìa với bọn họ
Thấy hắn ta như vậy, bà vú chỉ thấy bất đắc dĩ, không nghĩ ngợi gì nhiều mà đã thốt ra một câu:
Đứa trẻ này biết nhận người, đại lão gia không phải là cha ruột của nó, e rằng không dỗ được đâu.
Nụ cười trên mặt Đông Phương Thanh Huyền chợt biến mất, sắc mặt hắn ta trở nên lạnh như bằng:
Ngươi không muốn sống nữa hả?
Sống lưng bà vú lạnh toát, nhất thời câm như hến.
Bà ta là vú em trông trẻ, mấy chuyện như thế này vốn là bổn phận của bà ta, thế nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại chẳng có dấu hiệu gì là muốn tránh đi cả, còn liếc mắt lườm bà ta một cái.
Bổn tọa có thể giết người, có thể ngăn địch, có thể đứng giữa vạn quân mà không tổn hại dù chỉ một sợi lông sợi tóc, lẽ nào chỉ một đứa bé con mà lại không thể dỗ được?
Cần phải biết rằng, bất luận là Triệu Miên Trạch hay là Triệu Tôn, đều không phải loại người thiện lương gì
Huống chi, Cáp Tát Nhi vẫn còn ở kinh sư..
Nô tỳ..
không dám, không dám đòi hỏi cái gì cả!
Trong lúc khóc hai lỗ mũi cũng phì ra bong bóng, nhìn vô cùng buồn cười.
Còn khóc nữa ta làm thịt người đó!
.
Tuy nhiên, nếu ngươi dám bày trò sau lưng bổn tọa, thì ngươi cũng chỉ có thể có kết cục giống bọn họ thôi.
Nói đến đây, hắn ta cười nhẹ hô một tiếng
A Cổ Lạp
, tên thị vệ trầm mặc dẫn theo hai tên Cẩm Y Vệ bước tới
Trên tay một tên Cẩm Y Vệ còn nắm chặt hai cái đầu người vẫn đang đầm đìa máu tươi
liệt tổ liệt tông nhà ta
Nhưng nếu hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện phát binh thì cũng không phải là thượng sách
Không được khóc nữa!
Oa..
Vài ngày trước, sau khi Đại Khả Hãn nhận được tình báo của ngài, liền phái hai chúng ta bí mật lẻn vào Nam Yến, sai ta mật báo cho ngài, hai mươi vạn đại quân phương Bắc đã chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh, người bí mật cài cắm cả chục năm nay trong kinh sư Nam Yến cũng tùy lúc có thể sử dụng tới, lại thêm Cẩm Y Vệ của ngài, chỉ cần một lần ra tay, phần thắng là rất lớn.
Mỗi từ, mỗi chữ mà lão già kia nói đều giống như bước trên mũi đao, nghe thì tưởng nhẹ nhàng ung dung, nhưng mỗi từ đều mang theo máu tươi nhỏ giọt như mưa, khiến kẻ khác rợn tóc gáy, vô cùng căng thẳng
Thế cục thay đổi trong chớp mắt, như lúc này đây, Triệu Miên Trạch và Triệu Tôn hai hổ đánh nhau, bọn họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi, tất nhiên là thời cơ tốt
Người cho rằng chúng ta tính tới chuyện đó thì y lại không ư? Kẻ đó cũng có tâm địa lang sói, chuyện không nắm chắc phần thắng, ta không làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.