Chương 762: Tuyết rơi nhanh mai đỏ, một chút chấn động (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1305 chữ
- 2022-02-07 12:55:22
Cứ đợi một lúc trước đã.
Hai nhóm người ngựa chia thành hai cánh, canh giữ ngoài cổng cung Càn Thanh năm mươi bước, không a8i động đậy, cũng không ai sử dụng vũ lực
Họ không vội chia phe, họ đều đang đợi một kết quả
thắng làm vua thua làm giặc
để đưa ra quyết định của chính mình.
Sự giằng có bên ngoài cung Càn Thanh không hề ảnh hướng đến nội chiến bên trong.
Họ mặc y phục mỏng manh, kéo lê đôi chân trần trên nền tuyết lạnh giá, bọt tuyết bay nhẹ, gió lạnh càn quét, khiến khung cảnh càng thêm lạnh thấu xương
Cứ nhìn mỗi bước đi của họ, con tim càng nặng trĩu thêm vài phần.
nhưng Tiểu Phương Tử khi ấy vẫn còn nhỏ
Một năm trước, nhà cậu ta đã cưới một cô vợ cho cậu ta, gần đây vợ cậu ta cũng đã mang thai, hiện nay ở lại để rồi rơi vào tay Triệu Miên Trạch như thế..
Gia, chúng nô tài đều bằng lòng chịu chết, không sợ bọn chúng!
Hạ Sơ Thất nhận ra cậu ta, cậu ta là phu xe Tiểu Phương Tử của phủ Tấn vương
Năm xưa khi nàng từ huyện Thanh Cương đến kinh sự, chính cậu nhóc nhiệt tình này đã tiếp đãi nàng, đánh xe ngựa dẫn nàng dạo vòng kinh sư..
Nhưng so với diện tích của phủ Tấn vương thì con số một trăm người là quá ít, tám mươi chín người bị áp giải lúc này đại khái đều là nô bộc trung thành của phủ Tấn vương
Họ đều bị trói, run rẩy quỳ dưới nền đất tuyết, trông cực kì bi thảm
Tạ Trường Tấn không thể làm được gì Nguyễn Hữu, nhưng lại thừa cách đối phó với đám nô bộc tay không tấc sắt như Điền Phú
Nhưng tình hình hiện nay, rõ ràng là họ không nghe lời hắn.
Hắn đang nói với Điền Phú,
Trước khi binh biến, hắn đã căn dặn Điền Phú, đợi hắn dẫn Thập Thiên Can đi xuống mặt đạo suối nước nóng thì cho toàn bộ nô bộc trong phủ rút lui, để người của Nguyễn Hữu giữ chân Tạ Trường Tấn là được
Vả lại, lão nô ở trong phủ đã quen rồi, cũng không muốn đi nên dứt khoát ở lại, còn về bọn họ...
Ông ta nhìn một đám nô bộc bị áp giải quỳ dưới đất như mình, cất tiếng cười khổ
Họ đều là nô bộc trung thành của phủ Tấn vương, không ai muốn đi, chắc đều có chung lòng như lão nô.
Điền Phú vừa dứt lời, một cậu nhóc trẻ tuổi mặt mày bị đông đến mức mảng xanh mảng tím, gào lên:
May mà, trẫm chưa bao giờ khinh địch...
Hắn ta vừa dứt lời, xoay lại nhìn toàn cung điện nguy nga sau lưng, giơ tay lên
Người đâu! Mau áp giải bọn phạm nhân đại nghịch bất đạo lên đây.
Hắn ta ngừng lại, giọng nói càng sắc bén hơn, khi nhìn Triệu Tôn, đôi mắt hắn ta càng đỏ hơn.
Các nơi trong ngoài hoàng thành đều liên quan đến nhau
Nhưng suy cho cùng, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm những vương hầu công khanh gian xảo kia, không ai không hướng về
cục diện thắng thua
trong cung đàn Thanh
Thập Cửu hoàng thúc, đã nhìn kỹ chưa?
Giọng của Triệu Miên Trạch lạnh lẽo, dường như khinh thường những người kia, chỉ lạnh mắt nhìn Triệu Tôn
Bởi thế sự lựa chọn lúc này cực kỳ quan trọng
Không ai trong số h6ọ dám đặt cược một cách mù quáng
Ta nhổ vào!
Tiểu Phương Tử dùng tay bị trói chặt đến mức trắng bệch của mình nắm lấy cục tuyết trên đất, dùng hết sức mình, lộn người ném cục tuyết đi
Cục tuyết không nghiêng không lệch, đập trung vào mép long bào thêu hình rồng năm ngón của Triệu Miền Trạch,
Ngươi mới là kẻ đại nghịch bất đạo, người mới là kẻ tội đáng muốn chết!
Đối với họ mà nói, một chữ
đợi
, là thích hợp nhất
Nhưng chữ
đợi
này cũng kiềm c5hế đối phương trong vô hình.
Nô bộc phủ Tấn vương, tổng cộng tám mươi chín người.
Năm Hồng Thái thứ hai mươi sáu, sau khi Triệu Tôn
qua đời
tại Âm Sơn, nha đầu nô bộc phủ Tấn vương đa số đều bị Điền Phú đuổi về quê
Sau này Triệu Tôn về triều, có khoảng trăm người quay lại
Người dẫn đầu đám nô bộc chính là quản gia Điền Phú của phủ Tấn vương, ông cúi đầu.
Gia, không cần lo cho chúng nổ tài, chúng nô tài chết không đáng tiếc.
đúng là tạo nghiệt.
Nhìn người của phủ Tấn vương bày tỏ lòng trung thành, khuôn mặt của Triệu Miền Trạch sa sầm, nhưng hắn ta lại cười.
Triệu Tôn nhìn ông một cách lạnh lùng, thanh kiếm trên tay vẫn đang nhỏ máu, tà áo bị gió lạnh thổi bay, dưới ánh tuyết trắng, cả người hệt như thần địa ngục, giọng nói vô cùng lạnh lùng
Vì sao không đi?
Điền Phú ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hổ thẹn,
Gia, là lão nô không đúng..
Vốn dĩ lão nô nghĩ, nếu ai cũng đi hết mà trong phủ vẫn còn khách quý, khó tránh sẽ khiến người khác nghi ngờ và suy đoán lung tung, Tạ đại nhân kia cũng không phải là người dễ qua mặt
Họ đều biết, trên con đường quyền lực hoàng gia được lót bằng máu tươi này, ai cũng3 là một quân cờ, nhưng không ai muốn làm cờ, trong lòng đều đã có tính toán riêng của mình
Một suy nghĩ, có thể thay đổi cục9 diện, cũng có thể đẩy bản thân vào con đường chết
Hắn ta nhìn đám nô bộc kia, cất giọng nói ôn hòa,
Các ngươi nghe kĩ đây, trẫm là hoàng đế Đại Yến, lời vàng miệng ngọc, tuyệt đối không bao giờ có chuyện nói không giữ lời
Chỉ cần ai trong các ngươi chịu hô lên:
Triệu Tôn đại nghịch bất đạo, soán ngôi đoạt vị, tội đáng muốn chết là có thể thoát tội, thậm chí trẫm sẽ thưởng thêm hai trăm lượng bạc.
Cũng để Thập Cửu hoàng thúc nhìn rõ, kết cục của việc phạm thượng làm loạn.
Một câu vừa rồi chợt làm sắc mặt và con tim Hạ Sơ Thất lạnh đi.
Hắn ta đang giam ai trong đó? Nàng còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, cánh cổng cung Càn Thanh đỏ to đùng, vẫn luôn được đóng chặt từ nãy đến giờ bỗng được mở ra, dưới cơn mưa tuyết bay đầy trời, từng người từng người bị đại nội thị vệ khóa chặt hai tay và áp giải bước ra
Chỉ trong chốc lát, sự thất bại của Triệu Miên Trạch đã hiển thị rõ rệt, dường như không thể cứu vãn
Thập Cửu hoàng thúc, thủ đoạn hay lắm!
Triệu Miên Trạch thở dài, dưới cơn gió lạnh, bộ long bào của hắn ta bay phấp phới, mái tóc dưới vương miện bị gió thổi rối nhẹ, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn dịu dàng như ngọc hơi tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu hệt như một con dê rơi vào đường cùng, nhưng hắn ta không chịu thua, nhìn Hạ Sơ Thất chằm chằm, cuối cùng nhếch khóe môi, hướng đôi mắt lạnh lùng về phía Triệu Tôn, bổ sung thêm một câu
Ánh mắt Triệu Miên Trạch trở nên lạnh lùng,
Giết hắn!
Giết thì giết, ông đây không sợ chết!
Tiểu Phương Tử nhỏ người, khuôn mặt xanh tím hiện tại đang đỏ bừng
Có thể nhìn ra được, không phải cậu ta không sợ, ngược lại, cậu ta rất sợ, bởi vì hàm răng của cậu ta đang run cầm cập
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.