Chương 773: Sai vị trí (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1260 chữ
- 2022-02-07 12:55:31
hừ hừ hừ, ta không dám nghĩ nàng có lòng tốt gì đâu.
Hàng lông mi dài của ô Nhân Tiêu Tiêu chớp nhè nhẹ,
Chẳng phải vì8 cảm tạ tiếng sáo của ngươi đấy ư?
Nàng nói chậm rồi thở dài,
Vả lại, ngày mai khi trời vừa sáng ta phải về p3hủ Tấn vương rồi
Ta đã gả đi, là Tấn vương phi, sau này không thể gặp người như bây giờ nữa, đó là sự bất kính 9đối với Tấn vương
Đừng về phủ Tấn vương làm Tấn vương phi vớ vẩn gì đó nữa.
Hoàng đế sẽ đồng ý ư?
Nàng cười.
Nguyễn Hữu cau mày, nói:
Chuyện của ta, có thể nàng không biết rõ
Nhưng hắn ta lại biết rất rõ, đây không phải là mơ
Hơi thở của nàng vang ngay bên tai hắn ta, tiếng nức nở be bé cũng đẹp đến mức đủ để làm hắn ta bừng tỉnh.
Có khó chịu không?
Vẫn ổn.
Nàng khẽ hít một hơi, chủ động tiến đến gần, chặn môi hắn ta lại, cánh tay cũng ôm chặt cổ của hắn.
Ngươi rất đẹp.
Giọng nói của nàng khàn đi, ngón tay run rẩy, vuốt ve yết hầu đang di chuyển lên xuống của đối phương,
Đáng tiếc, ngươi lại không thể nhìn thấy được ta.
Nàng thở dài, không biết dây thần kinh nào có vấn đề mà bất ngờ ngồi thẳng người, dường như không sợ lạnh, từ từ cởi y phục chống rét trên người, bao gồm của hắn ta và của nàng xuống.
Ta với đám phụ nữ của ngươi, ai hơn ai?
Nguyễn Hữu như ngừng thở, máu trong người như đông lại
Kiểu ám hiệu rõ ràng thế kia, người phong lưu như Nguyễn Hữu sao lại không hiểu chứ?
Lần đầu tiên, hắn ta bỗng cảm thấy luống cuống, không dám khinh bạc nàng, đến ngay cả nói năng cũng không dám suồng sã, cho đến khi hai cánh tay mềm mại của nàng quấn quanh eo hắn như rắn, con tim run lên, cuối cùng hắn ta không thể kiềm chế thêm được nữa, giữ chặt eo kéo nàng vào lòng
Ô Nhân, nàng đang..
Làm phu nhân, không phải phải tiền trảm hậu tấu ư?
Nàng đang cười, nhưng lại rất nghiêm túc
Bánh từ trên trời rớt xuống đập ngay vào đầu mình khiến Nguyễn Hữu bỗng hoảng hốt.
Sao nào, ngươi lại không muốn à?
Nàng đẩy vai hắn ta rồi lại cọ lên người đối phương
Nhưng khuôn mặt lúc động tình như nhuốm màu lửa
Thích rồi à?
Hắn ta hôn môi nàng, trong đôi mắt phượng chỉ chứa sự mê hoặc.
Ừ..
ô Nhân...
Từ đầu đến cuối, đầu óc hắn ta chỉ chìm trong một dãy sắc màu diễm lệ, ngỡ như đang trong mơ
Hơi choáng váng, hơi nóng, hơi không chân thực..
Ta biết ngươi không quan tâm, hắn cũng không quan tâm, nhưng ta lại quan tâm
Vì thế t6ối nay là lần gặp cuối của hai chúng ta
Ta đối xử với người tốt một chút, chẳng lẽ ngươi không muốn ư?
Lần gặp mặt cuối cùng? Nguyên Hữu nhìn khuôn mặt tối tăm, nghe câu nói không biểu lộ rõ cảm xúc của nàng, cảm nhận cơ thể mềm mại của đối phương đang từ từ nhích đến, nép vào lòng hắn ta như thể đang sợ lạnh
Nàng nghe hắn ta quát mắng, chỉ cười rồi quấn lấy, ôm chặt cổ hắn ta, hôn lên.
Ngươi có thích không?
Thích
Sự nhiệt tình và chủ động của nàng khiến hai người dán chặt vào nhau hơn, chặt đến mức không có một khe hở, cũng chặt như thể cổ họng hắn ta bị nhét đầy vải bông, bị nàng yêu tinh này hành hạ đến mức sắp không thể cất tiếng nói
Nhưng dù hắn ta có vô sỉ thế nào cũng không thể để nàng để trần người trong gió tuyết được.
Nguyên Hữu!
Mái tóc trên vai nàng tung bay, bộ áo cưới trên người đó như lửa, tiếng nói như bị vỡ giọng
Hử?
Hắn ta cười khẽ,
Sao thế?
Nguyên Hữu...
Nàng ngân giọng nói khàn, chỉ biết một câu này
Ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Hắn ta ôm nàng thật chặt.
Gió tuyết vẫn chưa lặng, thổi đến mức cả thế giới
nức nở
, hệt như tiếng khóc của cô gái
Nhưng hắn ta chỉ ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng phản ứng trở lại
ô Nhân Tiêu Tiêu? Nàng điên rồi!
Hắn ta nghiến răng, kéo y phục của nàng lên, ôm trọn đối phương vào lòng
Ha, mùa đông mà lại dám cởi đồ? Xem có lạnh chết nàng không?
Nàng chỉ cần nhớ một điều, chỉ cần ta muốn nàng, không ai có thể ngăn cản được
Hơn nữa, tiểu gia đâu có cướp bảo tọa hoàng đế, ai thèm quan tâm hắn ta thích hay không chứ? Nếu ta làm tới, dao kề trên cổ thì đã sao? Chỉ cần nàng đồng ý là được.
Ta theo người về thì ta sẽ làm gì?
Nàng lại cười.
Làm phu nhân của ta.
Hắn ta trả lời rất nhanh, tiện thể hôn lên khóe môi nàng một cái
Phu nhân à?
Tối nay Ô Nhân Tiêu Tiêu hơi bất thường, trước đây khi trêu chọc, nàng hoặc là khinh thường, hoặc căm ghét, hoặc mỉa mai, hoặc là đá xéo, chung quy sẽ luôn nghĩ ra một câu có thể làm hắn ta nghẹn họng
Nhưng lần này nàng lại cười rất vui, thậm chí còn vuốt ve gò má hắn ta, đặt tay lên vai hắn ta, ngồi sát bên cạnh hắn ta, nói một câu đầy vui vẻ.
dụ dỗ ta phạm lỗi?
Chỉ có hôm nay người mới phạm lỗi à? Nếu ta không dụ dỗ thì ngươi không phạm lỗi ư?
Hơi thở của nàng thơm như hoa lan, hơi thở ấm áp ấy phủ từng chút lên khắp khuôn mặt, trái tim và tư duy của hắn ta
Hắn ta thoáng sững sờ, rồi bỗng nhiên bật cười, vuốt mái tóc của nàng, ôm nàng ngồi trên đùi, khi cúi đầu nhìn đối phương, giọng nói nghiêm túc hiếm có,
Ô Nhân, theo ta về đi
Sau một hồi tiếp xúc thân mật, nàng gần như cuộn người trong lòng hắn
Áo khoác dày của hắn ta khoác lên người nàng, bọc cả hai người họ lại
Trong khe chắn gió nho nhỏ, y phục trên người họ vẫn còn, nhìn sơ qua chẳng khác gì một đôi uyên ương nhỏ và tránh rét nên mới dựa vào nhau sưởi ấm, nhưng khung cảnh dưới lớp y phục kia lại làm gió thẹn thùng, làm tuyết xấu hổ, cũng làm thần trí Nguyễn Hữu say đắm
Tư thế ngồi thế này, sự mập mờ này, dưới bầu không khí thế này, Nguyễn Hữu nhìn nụ cười nhạt của nàng, không thể tìm ra chút dấu vết trêu đùa nào, cuối cùng đành tin lời nàng nói.
Ô Nhân...
Trong lúc nhất thời, niềm vui dâng trào như cơn sóng, hắn ta kích động đến mức không thể kiềm chế
Được thôi, vậy chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu vậy.
Tiền trảm hậu tấu?
Nguyễn Hữu cho rằng mình nghe nhầm
Phải
Được rồi, đừng quậy nữa
Ngoan, cứ như thế..
ta cũng thích.
Ừ
, có vẻ như Ô Nhân Tiêu Tiêu rất thích câu trả lời của hắn ta, nụ cười trên môi càng lúc càng ngọt ngào.
Nguyên Hữu, ta không phải là người phụ nữ đầu tiên của ngươi, nhưng người lại là..
người đầu tiên của ta.
Ta biết
Ta nhất định sẽ trân trọng nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.