• 3,440

Chương 789: Từ biệt (6)


Nghe đâu lần này đã kinh động thái thượng hoàng ra quyết định, e rằng toàn bộ Cấm Y Vệ sẽ phải chịu kiếp nạn lớn..

Nhưng, họ kh8ông tìm được Đông Phương Thanh Huyền trong phủ Đại đô đốc.

không thể...
Hạ Sơ Thất nắm chặt áo của Triệu Tôn, cơ thể run rẩy, không đứng vững.
Sắc mặt Triệu Tôn lạnh như băng, một tay đỡ lấy nàng, tay còn lại từ từ rút thanh kiếm bên hông ra, chỉ nghe thấy một tiếng
vút
, ánh kiếm lạnh lùng lóe lên, lưỡi kiếm đã kể lên cổ Đông Phương Thanh Huyền.
Nếu không phải được Triệu Tôn đỡ lấy, chắc chắn nàng sẽ ngã xuống đất
Nhưng lỗ tai nàng đã bị điếc, tưởng rằng mình nhìn nhầm, nàng hỏi lại theo bản năng.
Đợi khi ta đến Bắc Bình, nhất định có thể làm ra được, ngươi hãy đợi...

Đợi à?
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, hắn nhìn nàng, quyến rũ như yêu tinh,
Nhưng hôm nay ta không thể đợi được rồi!
.
Hạ Sơ Thất nghĩ đến hắn ta gặp phải chuyện hóc búa thế kia, nàng cũng cảm thấy rất đau đầu, suy nghĩ một lát, nàng đề nghị,
Những ngày tháng bán mạng cho triều đình, ăn bữa hôm lo bữa mai
Ha ha, bị ta chém một đao chết ngay trước mặt Tân vương điện hạ.


Không!
Hạ Sơ Thất trừng mắt,
Đông Phương Thanh Huyền, người nói dối!


Đông Phương Thanh Huyền!

Hạ Sơ Thất kích động gào lên.
Đông Phương Thanh Huyền mím môi, nhìn Triệu Tôn vẫn đứng im bên cạnh nàng, cười nhẹ, nâng cổ tay trái không còn được nguyên vẹn lên, không đáp mà chỉ hỏi,
Bàn tay giả nàng làm cho ta đâu?
Hóa ra hắn ta vẫn luôn canh cánh chuyện này ư? Hạ Sơ Thất nghe hắn ta hỏi, ngoại trừ thấy lúng túng ra thì nàng còn thấy hổ thẹn nữa

Xin lỗi, ta vẫn đang nghĩ cách, nhưng kỹ thuật thời này thật sự không cho phép, vẫn phải cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa

Ta không cần phải nói dối.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn lướt qua Như Phong đang ở nơi cách đó không xa, rồi lại nhìn Triệu Tôn, trên đôi môi yêu nghiệt là một nụ cười lạnh lẽo,
Từ lâu ta đã biết Như Phong là người của ngươi, cố ý để y cho rằng đứa bé vẫn còn sống, cho rằng đó chỉ là kẻ chết thay, như thế y mới có cách ngăn cản người
Nhưng thật ra, đứa bé chết trong cung Diên Xuân mới là con của hai người.

Hắn ta nhìn tới, nhưng không trả lời nàng ngay, chỉ nở nụ cười
Hai chiếc thuyền từ từ đến gần nhau, Hạ Sơ Thất nóng lòng bước lên boong tàu, nhưng tâm trạng vui sướng và chờ mong của nàng bỗng chốc trở nên nặng nề, cứ như có một tảng chì đè nặng trong lòng khi không nhìn thấy Tiểu Thập Cửu.
Bính Nhất bẩm báo xong, bầu không khí bỗng nhiên im lặng
M3ột lúc sau, mới nghe thấy tiếng của Triệu Tôn,
Ngoại trừ trừ ông ta ra, còn ai có thể động vào Đông Phương Thanh Huyền nữa?

Ông ta
9 mà hắn nói đến, tất nhiên là chỉ Hồng Thái Để.
Cách bến tàu Phố Khẩu không xa, có một con thuyền đen treo cờ
Cẩm Y Vệ thân quân chỉ huy sứ tư
đang đậu ở đó
Trên boong tàu, Đông Phương Thanh Huyền mặc một bộ đồ đỏ rực như lửa, đứng nơi đầu ngọn gió, ngỡ như cùng hòa vào sắc trời, cả người như được khảm một lớp vàng vụn, đẹp đến mức người khác không dám nhìn trực diện.

Đứa bé đâu?
Đây là câu đầu tiên mà nàng nói.
Đông Phương Thanh Huyền gác tay lên tấm ván gỗ đầu thuyền một cách tao nhã, thanh đao Tú Xuân bên hông vẫn tỏa ra ánh sáng sáng rực, ánh mắt của hắn ta khi di chuyển từ khuôn mặt Triệu Tôn sang khuôn mặt của Hạ Sơ Thất, cuối cùng cũng nở một nụ cười

Ngươi đang nói gì?
Nàng đang ôm một tia hy vọng, nhưng sự thật lại quá tàn khốc, Đông Phương Thanh Huyền nhìn vào mắt nàng, chậm rãi bổ sung,
Ta nói đứa bé ấy chết rồi
Nó đã chết từ lâu rồi, chết vào cái đêm trong cung Diên Xuân ấy
Quả nhiên, khi nhìn vào ánh mắt tha thiết của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, cười nhẹ nhàng.

Đứa bé chết rồi.

Ẩm
, đầu Hạ Sơ Thất như nổ tung, nàng hé môi, cảm thấy không biết phải làm sao
Không giết, thì sao có thể giao phó?

Triệu Tổn mím môi, từ từ đè lưỡi kiểm xuống, ngọn lửa đang cháy hừng hực trong mắt đã bị dồn ép đến cực điểm, nhưng Đông Phương Thanh Huyền vẫn mỉm cười, máu tươi nhỏ giọt trên chiếc cổ trắng nõn thon dài, từng giọt máu thấm vào bộ đồ thêu hình cá chuồn đỏ chót, nhưng hắn ta vẫn đứng im, nhìn Triệu Tôn một cách ung dung
Ta thấy chi bằng người bỏ đi cho rồi, với bản lĩnh của ngươi, đến chỗ nào mà chẳng thể sống tốt được? Hay ngồi thuyền lên phía Bắc với bọn ta?

Khi nàng
ra chủ ý
, không ai nói gì, khung cảnh rất im lặng
Triệu Tôn trầm mặc nhìn nàng, Đông Phương Thanh Huyền cũng như cười như không, không biết đang nghĩ điều gì, đợi đến khi nàng nói xong, hắn ta mới khẽ phất tay áo.

Hiện tại nàng còn có thể suy nghĩ cho ta, đợi lát nữa có khi nàng lại muốn giết ta.

Ngươi nói thế là sao?
Trong lòng Hạ Sơ Thất bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành
Nhưng nàng sợ Đông Phương Thanh Huyền không đợi họ ở đó.
Sự thật chứng minh, nàng đã lo lắng dư thừa
Nhưng sau khi nghe xong, nghĩ đến Tiểu Thập Cửu của họ, Hạ Sơ Thất bỗng thấy s6ốt ruột
Nàng nhìn ánh mặt trời còn sót lại rọi xuống dòng sông, cực kì khát khao thuyền có thể mọc cánh, bay ngay đến Phổ Khẩu5, là có thể gặp được Đông Phương Thanh Huyền và Tiểu Thập Cửu

Vì sao lại làm như thế?

Đông Phương Thanh Huyền từ từ cong khóe môi lên, nở nụ cười cực kì quyến rũ, cứ như thứ đang kề lên chỗ hiểm của hắn ta không phải là một thanh kiếm, hắn ta không những không quan tâm mà còn bước gần thêm một bước,
Còn cần ta phải nói ư? Bởi vì ta ái mộ nàng ấy, nhớ nhung khao khát, yêu thương đến điên cuồng, ta rất ghen tị, sao có thể để nghiệt chủng của các ngươi tồn tại trên đời này? Chuyện có thể giải quyết bằng một đao, sao ta có thể để nàng ấy làm phiền mình cả đời? Vả lại, ta nhận bổng lộc của vua, tất nhiên phải trung với vua

Ngươi..
không..

Tại sao nàng không hỏi thăm ta trước?
Hạ Sơ Thất sửng sốt, sau đó vuốt tóc lúng túng.

Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói rồi, tiếp theo ngươi có dự định gì?


Muốn giết ta?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.