Chương 792: Chớp mắt lại qua một năm nữa (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1333 chữ
- 2022-02-07 12:55:55
Nút thắt chết giữa Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ, thắt từ năm này đến năm khác
Không thể hận cũng chẳng thể yêu, nó luân phiên theo b8ốn mùa xuân hạ thu đông, chờ đợi thời cơ ấm áp tiếp theo đến..
Lại ví dụ như, Cổng phi đã tỉnh lại vào cuối tháng ba
Nhưng chắc là bà ta cũng đã phát hiện ra mình ngủ một giấc, mất đi thời cuộc, mất đi con trai, cũng tạo ra một bi kịch, thể là bà t9a dẫn Nha Nha dọn về điện Nhu Nghi, đóng cửa không ra ngoài.
Gắng gượng đến tháng sáu năm Kiến Chương thứ nhất khi Nguyễn Hữu rời kinh, lão hoàng đế đã gần như không thể xuống giường, chuyện trong ngoài triều đình đều do một minh Kiến Chương Để Triệu Miên Trạch quyết định.
Đây là một năm sóng yên gió lặng
Nhưng cũng là một năm nước ngầm chảy xiết.
Bên cạnh trường học ven sông có một mảnh đất phẳng dành cho bọn trẻ chơi xúc cúc
Lúc này, có một cô nương đang ngồi lười trên một cái xích đu treo giữa hai gốc cây bên cạnh sân xúc cúc ấy.
() Là một loại đá bóng thời cổ đại
..
Tôn Ngộ Không không muốn rời khỏi động Tam Tinh, hắn đi cầu xin sư tổ của mình, khẩu đầu liên tục, nhưng tổ sư gia của hắn rất cứng đầu, chỉ nói tâm ý đã quyết thể là đuổi hắn đi
Tôn Ngộ Không rất đau lòng, nhưng khi giật
Hồng Thái Để hết cách, cũng dọn khỏi cung Càn Thanh, theo vào ở6 trong điện Nhu Nghi
Ông ta đi thăm bà ta mỗi ngày, nhưng bà ta không chịu gặp ông ta, không còn vẻ quyến luyến như xưa
5
Thế nhưng Cống phi vừa tỉnh, Hồng Thái Để lại không ổn
Cơ thể ông ta vốn đã suy nhược nghiêm trọng, cố gắng được lâu đến vậy cũng là nhờ vào niềm tin chăm sóc bà ta, chuyện đến nước này, hai bên hận nhau, ông ta chán nản, sức khỏe tệ hơn qua từng ngày
mình tỉnh dậy lại phát hiện mình đang ngủ trên một tảng đá, tất cả những gì lúc trước chẳng qua chỉ là một giấc mơ
Hắn xoa lồng khỉ trên người, nhớ lại giấc mơ kia, cảm thấy vô cùng chân thực, thể là hẳn bèn nhảy xuống tảng đá, thử cưỡi gió đạp mây, nào ngờ vút một cái, cơ thể hắn nhẹ như yến, chỉ với một Cân Đấu Vân, hắn đã bay về Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn của nước Ngạo Lai...
Tiểu Thất tỷ tỷ..
Một đứa bé mặt tròn đội mũ nỉ mở to đôi mắt đen láy, nó nhìn nàng rồi hỏi,
Tôn Ngộ Không đã học được Cân Đẩu Vân, vì sao nơi đầu tiên bay đến lại là Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn? Hắn không muốn đi thăm thú nơi khác ư? Đông Hải có Long Cung, Vương Mẫu Nương Nương có bàn đào, Thái Thượng Lão Quân có tiến đơn bất tử...
Bởi vì đó là nhà của Ngộ Không.
Vì sao?
Thằng bé không hiểu.
Hạ Sơ Thất ngập ngừng một lát, rồi cười với thằng bé.
Bởi vì nhà có người thân.
Giờ đây mọi thứ đã được cải thiện, nơi đây đã trở thành vùng đất mẫu thuộc mô hình nông thôn mới tại phủ Bắc Bình theo suy nghĩ của Hạ Sơ Thất.
Ngày hôm nay, tuyết tạnh, trời trong xanh.
Khi trời chập tối, rặng mây đỏ vẫn còn vương bên chân trời, chim chóc khẽ hót vang giữa rừng cây, lũ trùng vẫn kêu trong lùm cỏ, khói bếp lượn lờ trên từng thôn xá mới xây, người nông dân vác cuộc chim đi thong dong về nhà, nữ nông dân mặc váy vải cầm đồ hốt bằng nan tre bước ra khỏi cửa nhà, rải trấu cho đàn gà ăn, trên dòng sông lạnh buốt có một bầy ngỗng trắng đang nghịch nước, kết hợp với từng chổi liễu xanh mướt vừa mới nhú lên, tạo thành một bức tranh thế ngoại đào viên mê hồn.
Một mặt, lão hoàng đế vẫn còn, cho dù là Triệu Tôn hay Triệu Miên Trạch đều không dám mạo hiểm phạm phải sai lầm, công khai làm khó đối phương, cũng không dám làm trái lại lời thề trong cung Càn Thanh, chủ động dấy binh sử dụng bạo lực
Một mặt khác, thể cuộc trong triều rối ren, thiên tử đổi quần thần cũng đổi, đây là đạo lý ai cũng biết
Triệu Miên Trạch dốc hết tâm trí bồi dưỡng thể lực của mình, phiên vương các nơi cũng đang âm thầm chiêu binh mãi mã, cốt yếu nhằm tự bảo vệ mình.
Cô nương này dung mạo xinh đẹp, da trắng, mặt thon, đang mỉm cười
Có vài đứa bé năm sáu tuổi vây xung quanh, trong lòng nàng là một tiểu nha đầu bụ bẫm khoảng hơn một tuổi, tiểu nha đầu này đang chảy nước miếng ngủ ngon lành, còn những đứa trẻ khác đang nhìn nó bằng ánh mắt sùng bái
Và nàng thì lại đang kể chuyện cho chúng nghe.
Hạ Sơ Thất híp mắt, nhìn đứa bé đang chảy nước mũi lòng thòng, nàng lấy khăn tay ra lau cho nó, rồi tiện thể nhéo mặt nó.
Đông Hải có Long Cung, Vương Mẫu Nương Nương có bàn đào, Thái Thượng Lão Quân có tiền đơn bất tử..
Nhưng đều chẳng tốt bằng Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn
Nơi này nằm ở bờ tây sông Đại Vận, thuộc sự cai trị của huyện Quách phủ Bắc Bình
Vào triều trước vốn có tên Quách Châu, văn hóa săn bắn phát triển mạnh, nhưng do chịu ảnh hưởng bởi mấy chục năm chiến tranh giữa Bắc Địch và Nam Yến, cuối cùng lại biển nơi đây thành vùng đất hoang, dân số ít ỏi, nghèo đến mức không có nổi một bữa cơm no.
Nhưng đó là chuyện của một năm trước
Năm Kiến Chương thứ hai đến rất nhanh.
Trời xuân tháng ba thế mà tuyết lại lớn hơn, gió dường như cũng to hơn.
Trấn Quách Âm, phủ Bắc Bình,
Người thân? Nhưng hắn đã có bản lĩnh như thế thì có thể dẫn theo cha mẹ mà
Cùng đi đến nơi có Long Cung, có bàn đào, có tiền đơn bất tử, có dây trói tiên, có thỏ ngọc, thể là có thể sống vui vẻ với họ rồi.
Thằng bé vừa nói, cả khuôn mặt tỏa ra tia sáng đơn thuần nhưng vui vẻ
Hạ Sơ Thất mỉm cười, vỗ về tiểu nha đầu hơn một tuổi trong lòng, nhìn bé con chép miệng ngủ tiếp, trên mặt nàng hiện lên vầng sáng của tình mẹ
Nhưng trong một năm đầy quái dị này, chuyện khiến ai cũng bất ngờ là, trong khi các phiên vương khác đang củng cố quân sự phòng ngự, thì Tấn vương Triệu Tôn, người khiến hoàng đế kiêng dè nhất lại ra sức phát triển canh nông phủ Bắc Bình, kêu gọi dân di cư các nơi đến khai hoang, tổ chức đồn điền, tập trung phát triển canh tác nông nghiệp.
Một người bày cờ ở kinh sư, một người bày cờ tại Bắc Bình
Nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng thực chất lại có một ván cờ có liên quan đến giang sơn đang bày giữa hai người, chỉ chờ thời cơ đến mà thôi.
Tiểu Ngư Nhi nói đúng
Cả nhà sống cùng nhau là có thể thấy vui vẻ rồi
Nhưng có lúc, muốn ở cạnh người nhà nhưng lại không thể được
Thế nên phải cố gắng trân trọng khi được ở bên người nhà..
Như Tiểu Ngư Nhi, sau này không được nghịch ngợm nữa, phải học chăm chỉ, nghe lời tiên sinh.
Nàng đang cười nói với vài đứa bé, dưới một góc liễu cong, có một người phụ nữ mặc váy vải thô, vừa xoa tay vừa mỉm cười đi đến
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.