• 3,440

Chương 796: Nhớ nhung điên cuồng! (3)


Sau đó cùng với các thợ hỏa khí vẽ bản giấy, thực nghiệm nhiều lần.

Đêm nay, họ đều không về Bắc Bình.
Gió trăng Tần Hoài say lòng người, trời đã vào xuân, là lúc các vương tôn công tử lưu luyến chốn bướm hoa, vắng mặt huynh, chẳng phải sông Tần Hoài thiếu mất phong tình ư?

Sao Nguyên Hữu lại không nghe ra nàng muốn khuyên mình buông xuống chứ? Nhưng hắn không nói rõ, chỉ cười ha ha,
Hết cách rồi, bước vào giang hồ năm tháng giục giã
Nhưng Nguyễn Hữu lại không vào thành, đến lối rẽ ngoài thành, hắn ta nhảy xuống ngựa, ôm quyền từ biệt họ.

Thiên Lộc, biểu muội, ta không vào thành nữa.
Triệu Tôn lườm hắn ta,
Không uống tiếp nữa à?
Nguyễn Hữu nhớ lại tối qua uống quá chén lên cơn điên, hắn ta bật cười, nhìn rộng mây đỏ bên chân trời, gõ trán, nhướng mày
Cho đến khi bóng hắn ta nhỏ dần đi, biến mất trên quan đạo

Còn nhìn nữa làm gì, người đã đi mất rồi.
Đầu của nàng bị nâng lên, hơi thở nóng hổi quen thuộc phun lên mặt, trước mặt là một khuôn mặt tuấn mỹ cao quý nhưng cứng ngắc, lúc này đây trên khuôn mặt ấy có viết ba chữ
không được vui
.
Với lại, suy cho cùng hai người không có quan hệ máu mủ, nàng lại đẹp như thế, dù thế nào gia cũng phải phòng bị một chút.

Triệu Thập Cửu rất ít khi khen ngợi dung mạo của nàng, bất ngờ nhận được câu
đẹp như thế
, làm Hạ Sơ Thất giật cả mình, đồng thời cũng thấy xiêu lòng
Nguyễn Hữu uống rượu xong8, lảo đảo đi đến xưởng binh khí, cãi nhau với những người thợ già đến đỏ mặt tía tai, thiếu điều vác súng bắn người
Hạ Sơ Thất đi theo 3đến nửa đêm, cuối cùng cũng dự được hắn ta ngủ trong xưởng, sau đó bị Triệu Tôn kéo về, ở lại trong một trạch viện trong trấn Quách Âm
9Trạch viện này vốn được chuẩn bị cho họ
Một năm qua, gần như tháng nào họ cũng đều đến ở vài ngày, thăm đồng ruộng, thăm xưởng binh khí6, thăm binh sĩ bí mật huấn luyện
Cho dù có muốn trở về, cũng phải...
Hắn ta buông tay ra, cúi đầu nhìn Hạ Sơ Thất, thong thả thốt ra ba chữ.

Đánh trở về.

Nàng thấy ngọt ngào trong lòng, muốn nghe thêm vài câu bùi tai
Hắn nhìn nàng, cau mày lại, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
Đẹp, phải so sánh.

Hắn ta nói xong phóng người lên ngựa, giật dây cương,
cha
một tiếng dẫn theo vài thị vệ rời đi đẩy tiêu sái
Tiếng vó ngựa
lộc cộc
cuốn theo một từng lớp bụi mịt mù trên quan đạo, rọi vào lớp sương dày sáng sớm, hệt như một bức tranh thương cảm, cố định trong tầm mắt của Hạ Sơ Thất
Ngày hôm sau, lại là một ngày trong xanh
Vì để tiễn Nguyễn Hữu, mọi người chuẩn bị xe ngựa, chạy từ trần Quách Âm đến thành Bắc Bình

Triệu Thập Cửu, thiếp đẹp thật ư?

Triệu Tôn vốn không thích nói những lời sến súa, lúc nãy vô tình nói ra một câu đã như trời đổ mưa đỏ, cực kì không bình thường, giờ đây thấy nàng hỏi lại, dáng vẻ nũng nịu như cô gái nhỏ, hắn cười khẽ, ôm nắn trong khuỷu tay.
Nàng phát hiện, hóa ra nữ nhân đều thích được khen, cho dù đó chỉ là một câu nói dối.
Sau khi lên xe ngựa, nàng ngồi kề bên, dựa đầu vào người hắn.
Tiểu gia già rồi, tiểu nương tử lại nhiều, xương cốt không khỏe, không cử động được.

Ối, thể thì đâu giống huynh?
Hạ Sơ Thất cười mắng,
Phủ Thành quốc công vẫn chưa có người nối dõi, huynh đã la không ổn, Thành quốc công nghe thấy, chẳng phải sẽ đấm ngực giẫm chân, than rằng nuôi phải đồ vô dụng ư?
Nàng nói đùa, nhưng không biết Nguyễn Hữu nghĩ đến điều gì, mặt hắn dần dần trở nên nặng nề
Hắn ta liếc nhìn Triệu Tôn, cong môi lên, thò tay ra ôm nàng vào lòng, vỗ về nhẹ rồi mới kề vào tai nàng,
Kinh sư này, Tiểu gia không thể trở về dễ dàng được
Hạ Sơ Thất thích ngôi làng này, thích dòng sông, thích cây cối, thích thư quán, thích bọn trẻ, thích n5hững cô vợ nhỏ và thích chó vàng lớn trong làng..
quan trọng nhất là nàng thích cô bé Tiểu Mao Mao bằng tuổi với Tiểu Thập Cửu.
Đến ngay cả với Nguyễn Hữu mà cũng ghen ư? Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa bực mình, nàng nhếch môi, lộ ra vài chiếc răng trắng tinh,
Gia, chàng có ngửi thấy mùi gì chua lắm không?


Có ư?
Triệu Tôn lườm nàng, vỗ đầu nàng, nghĩ ngợi rồi nói,
Nguyễn Hữu là tên không đứng đắn, tuy nàng xem hắn là ca ca, nhưng chưa chắc hắn ta cũng thế

Tất nhiên.


Vì sao trước đây lại không nhận ra?


Thôi, tháng sau lại tới.
Cưỡi ngựa từ Sơn Hải quan đến phủ Bắc Bình tốn không bao nhiêu thời gian, vì thế tháng nào Nguyễn Hữu cũng đều tới chào hỏi Triệu Tôn, thỉnh thoảng uống vài ly với hắn hoặc nghiên cứu hỏa khí với Hạ Sơ Thất, hoặc thăm dò tin tức về ô Nhân Tiếu Tiếu, nhưng chưa bao giờ hắn ta say như tôi qua.
Hạ Sơ Thất hiểu tâm trạng của hắn ta, nghĩ đến chuyện một mình hắn ta gặm nhấm nỗi buồn ở Sơn Hải Quan, nàng vốn định an ủi thêm vài câu, nhưng vào lúc này có không ít xe ngựa chạy đến, có vài lời không tiện nói ra.
Nàng nhảy xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh Nguyên Hữu, vung tay áo của hắn ta, tuy giọng nói bớt đi vẻ chế nhạo, nhưng khi thốt ra vẫn mang mùi trêu ghẹo.

Ca, cuộc sống ở Sơn Hải Quan cô đơn lẻ loi, nếu huynh thấy chán rồi thì xin chỉ hồi kinh đi
So sánh với cô nương khác để ra được vẻ đẹp của nàng ư? Hạ Sơ Thất không muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng vẫn nhếch môi, bày ra vẻ mặt cười tươi rói,
Mau nói xem, so sánh thế nào vậy?


Triệu Tôn cúi đầu, có một tia sáng gian xảo lướt qua trong đội con ngươi đen láy,
So với tiểu quỷ đen thui mấy năm trước, giờ đây không biết A Thất đã đẹp hơn bao nhiêu lần!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.