Chương 806: Vô tội (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1327 chữ
- 2022-02-08 04:48:33
Hạ Sơ Thất theo hướng nhìn của Trần Cảnh quay đầu lại, thấy cứu tinh của nàng xuất hiện thì sắc mặt thay đổi luôn, nàng đi tới,8 nắm tay Tinh Lam kéo đến trước mặt Trần Cảnh, vốn muốn ám chỉ cho Trần Cảnh một chút, nhưng còn chưa kịp mở lời, nàng lại thấ3y gương mặt Tinh Lam sạch sẽ, không còn chút phấn son nào, ngay cả lớp
trang điểm kiểu khói
mà nàng nhọc lòng tô vẽ cũng đã 9bị nàng ta rửa sạch không còn chút dấu vết.
Mặt nàng lập tức phủ đầy mây đen.
Vâng. Vương phi.
Tinh Lam cúi đầu đáp lời, trên mặt hiện lên chút vui mừng.
Đã nói tới nước này, Trần Cảnh dù có ngốc thì cũng hiểu được ý của nàng.
Y liếc nhìn nàng rồi chắp tay nói,
Ta nguyện đi trước, thay vương phi đưa hạt giống. Chỉ là… ý chỉ của bệ hạ, cũng cần phải lập tức giao tận tay cho gia.
Này!
Dường như cảm nhận được, Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn hắn ta.
Ngươi lại...
không nghe lời gì6 cả.
Nàng còn chưa nói hết, Tinh Lam đã hiểu, nàng ta liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Cảnh, nghĩ đến lúc nãy chín5h mồm y đã nói
đối với vương phi có lòng ngưỡng mộ
thì không khỏi cười nhẹ, thả toàn bộ
ý tốt
của Hạ Sơ Thất trôi theo mây gió.
Đáng tiếc, nàng không nghe thấy hắn ta gọi, nàng vẫn đang ngồi trong xe ngựa mang vẻ mặt ghét bỏ.
Giáp Nhất thoáng nhìn sâu vào mắt nàng, lại giục ngựa tiến thêm hai bước lên phía trước, tiếp tục đi bên cạnh xe của nàng, thấy nàng vén rèm, liên tục nhìn về vùng quê phía xa xa, gương mặt hắn ta không hề đổi sắc nhưng lại hiện lên chút buồn rầu, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tiết Thanh minh, mưa bay lất phất khiến người đi đường như mất hồn.
Trong thành Bắc Bình, sắc xuân vừa tới, người buôn bán nhỏ gánh hàng đi tới đi lui, phố lớn ngõ nhỏ rộn ràng, náo nhiệt khiến người ta hoa cả mắt. Phủ Bắc Bình không giống như Giang Nam dồi dào, bách tính ở đây sống rất gian khổ, sau khi Tấn vương được phân thành phiên vương liền đẩy mạnh, phổ biến canh tác nông nghiệp nhưng cũng không buông lơi thương nghiệp và thủ công nghiệp. Giờ đây, cuộc sống trong thành Bắc Bình yên ổn, dân chúng đều an tâm mà bận rộn với công việc của mình.
Mời nói.
Trần Cảnh do dự nhìn nàng.
Nàng thở dài một cái, cười nói,
Giờ không phải là thời điểm bắt đầu cày bừa vụ xuân sao? Vài ngày trước, ta có mua được một số loại hạt giống lương thực chất lượng tốt ở phủ Bảo Định, đang chuẩn bị sai người đưa tới trấn Quách Âm… Nhưng huynh thấy đó, mấy ngày nay trời mưa, đường sá lầy lội, ta sợ những người trong phủ làm việc không đáng tin cậy nên...
Vương phi...
Giáp Nhất gọi nàng một tiếng.
... Được rồi.
Trần Cảnh biết tính nàng tinh quái lại xảo trá, nếu nàng muốn làm như vậy thì nhất định là có ý đồ của nàng. Hơn nữa, nàng cũng không phải một người thích làm loạn, dù cho xuất phát từ mục đích gì thì tóm lại nàng đều là vì muốn tốt cho Tấn vương, do đó y cũng không tiện từ chối nữa. Chỉ là, y trăm triệu lần cũng không ngờ được rằng, Hạ Sơ Thất quả thực không phải người thích làm loạn, mà một khi nàng đã làm loạn thì không phải là người nữa.
Đồ ăn sáng được mang, bên ngoài đã có đầy người đang đứng. Các nha đầu, bà tử trong phủ Tấn vương quy củ hành lễ thỉnh an vương phi, nhìn thấy tập đoàn người hầu kẻ hạ đông như vậy, da đầu Hạ Sơ Thất liền tê dại.
Thấy nàng nói muốn tới quân doanh hộ vệ tìm vương gia, quản gia Nguyên Lập lập tức phân phó người dưới chuẩn bị xe. Hạ Sơ Thất nhìn thoáng qua Trần Cảnh vẫn đang không được tự nhiên lắm liền cho đám kẻ hầu người hạ lui hết xuống, cười ha hả và nói:
Có chuyện này, ta nghĩ phải phiền Trần đại ca một chút.
Không thể.
Hạ Sơ Thất ranh mãnh trả lời.
...
Giáp Nhất không để ý tới nàng, vẫn nhìn nàng,
Vương phi cố ý đuổi Trần Cảnh đi như vậy là muốn làm gì? Có phải người đã đoán được nguyên nhân khiến Trần Cảnh tới Bắc Bình không?
Vương phi hãy dùng bữa trước đã, để lát nữa đồ ăn nguội lại đau dạ dày.
Hạ Sơ Thất không kịp phản ứng.
Nàng ta vui mừng, đương nhiên Hạ Sơ Thất cũng vui mừng.
Tuy nhiên, dù có vui mừng đi chăng nữa, nàng cũng không quên chuyện chính sự. Sau khi trở về phòng, nàng tới trước gương đồng chỉnh trang ăn mặc rồi tìm người phân phó vài câu, để y đưa thư tới trấn Quách Âm trước, sau đó dẫn Giáp Nhất và Thần Hi lên xe ngựa rời phủ.
Huynh chưa quen chỗ trấn Quách Âm đó, vốn dĩ là ta phải tự mình đi, nhưng hai ngày nay sức khỏe ta không tốt lắm, để Tinh Lam đi theo huynh đi. Có nàng ta thì huynh làm việc gì cũng tiện.
Lần này, không chỉ Trần Cảnh sửng sốt, mà ngay cả Tinh Lam cũng ngây ngẩn.
Nàng thoáng lúng túng liếc mắt nhìn Tinh Lam, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể than thở.
Nếu ta mà chết thì nhất định là do bị các người làm cho bức bối mà chết.
Vương phi, gia bảo ta đi theo người mà?
Đi theo ta làm gì? Không phải ta còn có Giáp Nhất ở cạnh đó sao?
Hạ Sơ Thất ném cho nàng ta ánh mắt
nắm bắt cơ hội, ở chung với nhau cho tốt đi
xong liền tùy ý phất tay áo, làm như không nghe thấy gì,
Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi luôn đi. Đi sớm về sớm, ta ở quân doanh hộ vệ chờ các ngươi.
Hạ Sơ Thất cười nhẹ nhàng:
Nếu không thì huynh đưa thánh chỉ cho ta, ta thay huynh đưa đi?
Trần Cảnh ngây ra, suy nghĩ, nhưng Hạ Sơ Thất vốn cũng chỉ định đùa vui một chút nên nàng không cho y cơ hội trả lời liền nói luôn:
Ha ha, huynh yên tâm đi, quân doanh hộ vệ cách trấn Quách Âm rất gần, huynh đưa hạt giống qua đó rồi quay về quân doanh hộ vệ cũng không mất bao lâu đâu
Xe ngựa lộc cộc rời khỏi cửa thành, không bao lâu sau thì tới quan đạo.
Con đường này được Triệu Tôn tu sửa lại sau khi hắn đến phủ Bắc Bình. Nghe hắn nói, tên thành và con đường này được đặt khi người cha hờ Hạ Đình Cán kia của nàng đoạt được nó dưới tay tiền triều. Nàng thì hoàn toàn chẳng biết gì về thời huy hoàng của người cha hờ, chỉ thấy là quan đạo mới đã lầy lội đến mức thực sự không nỡ nhìn thẳng khi mới mưa vài ngày. Bùn đất bám kín bánh xe khiến nàng vô cùng nhớ những con đường xi măng ở thời đại sau.
Ngươi có chuyện muốn nói sao?
Giáp Nhất gật đầu,
Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, không trả lời, chỉ cười tủm tỉm hỏi ngược lại,
Ông chủ Giáp à, nhìn thử xem, hôm nay y phục trên người ta thế nào?
Giáp Nhất liếc mắt rồi đáp,
Đẹp.
Thật chứ? Đẹp ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.