• 3,440

Chương 812: Không ăn được rồi (1)


Nhà lão Mạnh ở phía Tây của thôn, trước cửa có một gốc cây hòe lớn, dưới gốc cây có một cái giếng cổ, bên cạnh giếng phủ đầy rêu xanh,8 từng mảng rêu xanh mượt kết lại với nhau giống như cuộc sống ở trấn Quách Âm này vậy. Trời xanh, cây cỏ rậm rạp tốt tươi, mỗi người 3đều như đang sống trong hạnh phúc khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

Tinh Lam, Trần Cảnh, Tiểu Nhị, còn cả Tiểu Lục
trùn9g hợp
gặp được trên đường vừa đi vừa nói chuyện hân hoan, cũng cảm khái về những biến hóa nghiêng trời lệch đất suốt một năm nay ở t6rấn Quách Âm, chẳng ai ngờ tới rằng khi tới cửa nhà lão Mạnh lại xem được vở diễn
Võ Tòng đánh hổ
.

Võ Tòng là ai? Là vợ của5 lão Mạnh.
Ông vừa nói vừa ăn ý nhìn Tiểu Nhị và Tiểu Lục đang mắt to trừng mắt nhỏ, ba người liếc nhìn nhau, Tiểu Nhị đột nhiên cười hì hì, y ghé sát vào Trần Cảnh, nhìn ánh mắt của Trần Cảnh, y nghiêm túc hỏi một câu,
Cảnh ca, huynh không sao chứ?

Trần Cảnh rùng mình, cảm nhận được bầu không khí dường như không đúng lắm,
Lời này là có ý gì?

Tiểu Nhị hơi híp mắt, giơ tay quơ quơ trước mặt y rồi nói,
Huynh biết ta là ai không?


Lão Mạnh… rượu này... đủ rồi, ta không thể uống nữa, hỏng việc.

Lão Mạnh phơi nắng nhiều nên da rất đen, ông cười ha hả, ánh mắt thoáng qua nét kỳ quái.

Vậy thì... không uống nữa cũng được, dùng bữa dùng bữa thôi.

Trần Cảnh nhíu mày,
Là Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị chớp mắt, lại chỉ Tiểu Lục,
Còn hắn?

Trần Cảnh không rõ, mím môi thật chặt, không hề trả lời, chỉ dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Nhị, tuy mặt y đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sáng tỏ, điều này khiến Tiểu Nhị nhíu mày.
Một miếng đồ ăn, một ngụm rượu, một câu nói, nói một hồi liền nhắc tới những biến hóa trong vòng hai năm qua, bất luận là đại sự trong triều hay việc riêng của cá nhân thì đều không khỏi thổn thức. Người ta nói rượu có thể tăng thêm can đảm cho con người, tuy rằng hiện giờ thân phận của Trần Cảnh không còn như xưa nữa, nhưng qua vài chén rượu, cả đám liền nhanh chóng ba hoa nói chuyện, từ biến cố ở Âm Sơn tới hành động triệt phiên của triều đình, cũng không khỏi nói về mục đích của chuyến đi từ kinh sư tới Bắc Bình lần này của Trần Cảnh.

Gia có biết ngươi tới đây làm gì không?
Lão Mạnh hỏi Trần Cảnh.

Gia nhất định là không biết đâu.
Tiểu Nhị chen vào trả lời.
Vợ lão Mạnh cũng sửng sốt, bàn tay phải đang giương lên khựng lại trong không trung rồi lập tức bỏ xuống, bà nhẹ nhàng phủi mấy cái trên người lão Mạnh, cười nói,
Mọi người xem này, không hiểu ông ấy chui vào góc nào mà khiến cho cả người đầy bụi thế này...

Lão Mạnh cười làm lành quay đầu nhìn bà,
Lần tới ta nhất định sẽ chú ý.

Hành động của hai người trôi chảy đồng nhất, làm cho đám người đứng dưới gốc cây hòe già sửng sốt. Khóe miệng Tinh Lam giần giật rồi cùng Trần Cảnh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cong môi cười, đi vào trong nhà, Tiểu Nhị và Tiểu Lục đã sớm biết nhà ông có mãnh hổ nên chỉ nối đuôi nhau bước vào phòng, không hề lên tiếng. Vợ chồng lão Mạnh đoán chừng cũng xấu hổ nên vội chạy theo sau, tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

Sao ngươi biết là gia không biết?
Tiểu Lục liền đáp trả y.

Ta biết chuyện gì ngươi làm sao mà biết.
Tiểu Nhị lại đáp lời.
Thấy Tiểu Nhị và Tiểu Lục lại bắt đầu cãi nhau, lão Mạnh gõ đũa vào bát, nhìn về phía Trần Cảnh vẫn đang im lặng, chậm rãi nói,
Phò mã gia có băn khoăn, lão Mạnh ta trong lòng hiểu rõ, nào, không nói chuyện khác nữa, uống rượu uống rượu.

Trần Cảnh gượng cười, chạm bát rượu cùng ông.

Thân mang hoàng mệnh, thật sự không dám nhiều lời.


Đúng đúng đúng... Ngươi nói đúng, là lão Mạnh ta đường đột rồi.
Lão Mạnh gật đầu thật mạnh, lại rót cho y một bát rượu, không đề cập đến vấn đề mẫn cảm này nữa, mà chỉ nói về những chuyện thường ngày ở trấn Quách Âm. Mọi người đều thoải mái cười to, cạn hết bát rượu này đến bát rượu khác. Bọn họ uống rượu bằng bát, còn là những chiếc bát vừa to vừa thô, dần dần Trần Cảnh liền cảm thấy hơi hoa mắt, lỗ tai cũng không ngừng ù đi, lúc lão Mạnh lại rót rượu cho y, cuối cùng y cũng giơ tay lên ngăn cản.
Vậy thì con hổ là ai, còn cần phải nói sao? Đương nhiên là lão Mạnh rồi.
Vợ lão Mạnh đổ nước gạo xuống máng xối ở trước cửa, chống cái hông rắn chắc mắng mỏ vài câu, cũng không ngại bản thân mình có vóc dáng cao lớn thô kệch, sức lực thì lớn, quờ nắm đấm đánh lung tung lên người lão Mạnh. Lão Mạnh không hề tức giận, chỉ ôm đầu, ỷ rằng mình có thân thể cứng rắn như thép nên cứ thế mà cười làm lành, để mặc cho vợ đánh, miệng vẫn cười hềnh hệch.
Khung cảnh
phu thê tình thâm
thế này khiến Trần Cảnh ngây người, những người còn lại tuy thấy nhưng cũng không trách móc gì.
Vợ lão Mạnh nhìn thân mình cứng ngắc của y thì mỉm cười,
Phò mã gia là khách quý, ngài đến nhà chúng ta ăn cơm là phúc đức mà lão Mạnh nhà chúng ta đã tu luyện cả tám đời mới có được, nếu người mà khách sáo giữ lễ thì chúng ta cũng không dám động đũa đâu.


Tẩu tử chê cười rồi, chê cười rồi!

Trần Cảnh cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là bạn bè quen biết đã lâu, cũng có nhiều hồi ức để cùng nhau ôn lại.
Đã lâu mới gặp lại, trên bàn cơm rất hài hòa, vợ chồng lão Mạnh tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, lão Mạnh lại biến thành một người đàn ông cương trực dũng mãnh, cùng Trần Cảnh uống mấy chén rượu, vợ ông hầu hạ bên cạnh, không dám ngồi, bộ dạng lúc này hoàn toàn là một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

Trần thị vệ trưởng...
Lão Mạnh hô một câu, rồi lại xấu hổ gãi đầu, sửa lại xưng hô,
Phò mã gia, thôn này nhỏ không có cửa hàng cửa nẻo gì cả, chúng ta không biết ngài tới nên chưa kịp vào thành mua đồ để chuẩn bị đồ ăn. Ngài xem, ha ha… Không có mấy món để chiêu đãi ngài, tay nghề bếp núc của vợ ta cũng không tốt cho lắm, ngài chịu khó ăn nhé.


Đều là huynh đệ trong nhà, không phải là người ngoài, Mạnh huynh đừng khách khí.
Trần Cảnh cảm thấy rất gượng gạo.

Lão Mạnh! Cảnh ca tới này!

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, Tiểu Nhị đã chuyển cách xưng hô với Trần Cảnh từ
Trần thị vệ trưởng
,
Phò mã gia
thành
Cảnh ca
, nghe như gọi anh em ruột vậy, vô cùng thân thiết. Khi nghe thấy Tiểu Nhị la lên như vậy, lão Mạnh vẫn đang thân mật với vợ chưa kịp đứng dậy. Ông ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái, gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng.

Tới rồi à, mau vào nhà ngồi đi.


Tiểu Lục, không đúng!
Tiểu Nhị gật đầu, nhìn về phía Tiểu Lục.


Điều này không hoàn toàn đúng!
Tiểu Lục phụ họa, cũng quan sát Trần Cảnh.

Tiểu Nhị mím môi, nhìn Trần Cảnh,
Cảnh ca, huynh có thấy người mình nóng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.