• 3,440

Chương 821: Tam công tử và sói (1)


Trên đường, họ gặp vài nhóm thương đội thực sự.

Khác với quan niệm
cùng ngành ghét nhau
trong tưởng tượng của nàng, các thươ8ng nhân cùng dùng thủ đoạn bất chính, ăn cùng một nồi, nhưng quan hệ với nhau lại rất tốt. Từ trong cuộc trò chuyện, họ biết những th3ương nhân này chuẩn bị đi Ngạch Nhĩ Cổ tham gia
tết Lỗ Ban
.
Nhìn theo hướng hắn ta chỉ, Triệu Tôn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó nhìn Hạ Sơ Thất, vỗ lưng ngựa, dẫn theo mấy chục người chạy trên con đường tiến về thôn Dát Tra.
Một đoàn người xếp thành một hàng, nhìn thoáng qua trông hệt như một con rồng đen dài.
Triệu Tôn chắp tay:
Buôn ngựa, không biết ông có biết mối nào quen không?

Ánh mắt Hải Nhật Cổ trở nên nghiêm túc, dò xét họ một lúc rồi lắc đầu.
Triệu Tôn thoáng chần chừ rồi cười,
Tam công tử là ai vậy?

Hải Nhật Cổ thấy họ hứng thú, mặt mày ông ta trông đắc ý hẳn, cứ như Tam công tử là người nhà mình vậy, ông ta vuốt râu rồi cười hì hì,
Không giấu gì quý khách, Tam công tử chỗ bọn ta đúng là một kỳ nhân. Y không chỉ buôn ngựa, mà cũng buôn tơ lụa, lá trà, đồ sắt, da thú... Hễ là những thứ có thể kiếm tiền, y đều buôn hết... Vả lại, con người y cực kì tốt, trả giá cũng rất hợp lý, mọi người đều thích y, sẵn lòng làm ăn với y. Thế nên e rằng lần này các vị đã đi một chuyến uổng công rồi.


Trông quý khách đây không giống người làm ăn.

Triệu Tôn hơi cau mày,

một tiếng, hắn cười.
Tam công tử? Hạ Sơ Thất nghiên cứu phát âm của lão, sau đó nàng sửng sốt.
Chẳng lẽ cổ đại cũng có lũng đoạn thị trường?
Ồ, té ra là còn là một kẻ vạn người mê à?
Lòng tò mò của Hạ Sơ Thất dâng cao đến cực điểm.

Ông ơi, Tam công tử kia tên gì vậy?

Hải Nhật Cổ thấy một cô nương như nàng cũng hứng thú về Tam công tử của lão, nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo trở nên tươi hơn,
Tên gì thì lão đây không biết rồi. Mọi người đều gọi y là Tam công tử, cực kì tôn kính… nhất là các cô nương, ai cũng thích y.

Hạ Sơ Thất nhận diện lời ông ta nói, nàng thấy hơi sửng sốt.
Không biết sao, nàng càng lúc càng thấy tò mò về vị Tam công tử này.
Hải Nhật Cổ cười ha ha, xua tay rồi nói,
Hèn gì ngài không biết, mấy năm nay cứ đánh trận liên miên, các đại hãn quản ngựa rất chặt, nếu lén buôn bán mà bị phát hiện, sẽ phải gặp nạn đấy.

Ngựa là chủ lực chiến tranh, ngựa Mạc Bắc lại khỏe có tiếng, không cần biết là Mạc Bắc hay Ngột Lương Hãn, họ khống chế ngựa của dân du mục cũng là chuyện rất bình thường. Hạ Sơ Thất nghĩ, chuyện này cũng chẳng khác mấy với chuyện quản lý súng ống sau này. Nhưng như vậy thì ngựa dân du mục nuôi sẽ thế nào? Việc làm ăn của những thương nhân buôn ngựa biết phải làm sao?

Vậy ông thấy ta giống làm gì?

Sắc mặt của hắn bình tĩnh, tư thế cao quý ung dung, nói năng trầm thấp mạnh mẽ. Hải Nhật Cổ vuốt râu, nhìn vào ánh mắt sắc bén của hắn một lúc rồi bật cười to, đổi chủ đề.
Hải Nhật Cổ rót rượu sữa ngựa cho họ, uống vài ngụm đầy sảng khoái rồi bắt đầu giới thiệu với họ về tết Lỗ Ban sắp được cử hành long trọng ở Ngạch Nhĩ Cổ, rồi nhắc đến chuyện làm ăn của họ.

Các vị đến từ quan nội, không biết các vị buôn bán mặt hàng nào vậy?

Không đợi nàng nghĩ cho ra ngọn ngành, Hải Nhật Cổ lại cười,
Nhưng các du mục cũng đâu thể nuôi ngựa xong giữ lại để ngắm? Ngựa bán ra, lợi nhuận cũng thuộc dạng lớn nhất, vì để nuôi sống cả nhà, có bán cũng phải lén bán thôi…

Ông ta nói đến đây thì nhìn Triệu Tôn, cứ như sắp nói một chuyện gì cực kì bí mật lắm vậy, ông ta nghiêng người, hạ giọng xuống,
Chắc quý khách không biết chứ, ngựa khu vực Âm Sơn này đều bán cho Tam công tử…


Ta nói đùa thôi, chỉ là thấy quý khách lạ mặt, chắc là mới đến lần đầu nhỉ?

Sắc mặt Triệu Tôn dịu lại, hắn cười nhẹ,
Tiếp quản chuyện làm ăn của gia phụ cũng được hai năm rồi, thường qua lại khu vực Tích Lâm Quách Lặc, nhưng chỉ buôn bán da lông, đây là lần đầu buôn ngựa, nơi đây cũng mới đến lần đầu, để ông chê cười rồi.

Do Bính Nhất ở lại Thái An Vệ nên người đi đầu lần này là Giáp Nhất. Hắn ta làm tiên phong đã dò xong đường, đồng thời cũng tìm được nơi dừng chân trước khi thương đội đến Âm Sơn. Hắn ta chỉ mặt dốc cách đó không xa, rồi bổ sung thêm một câu,
Dưới dốc ba dặm, rất gần!

Dát Tra là thôn nằm gần hoàng lăng Âm Sơn nhất.
Trong lều Mông Cổ ấm hơn nhiều so với gió lạnh bên ngoài.
Một ông lão hơi béo để râu quai nón, nhiệt tình tiếp đãi họ. Theo lời giới thiệu của Giáp Nhất, ông ta tên Hải Nhật Cổ, là một ông lão khá có danh vọng trong thôn Dát Tra, ông ta không những biết hết các chuyện lớn nhỏ, mà còn tinh thông tiếng Hán, thường tiếp đãi các thương đội qua lại giữa hai vùng Nam Bắc, kiếm được chút ít tiền lời, cuộc sống sung túc, rất biết tạo quan hệ.
Có ngày lễ ắt sẽ có cơ hội kinh doanh. Cộng thêm sau một mùa đô9ng rét buốt, thời tiết của thảo nguyên Mạc Bắc cuối cùng cũng đã trở nên ấm áp, là thời điểm tốt để làm ăn, ai cũng muốn tham gia góp6 vui, đó cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Hạ Sơ Thất nhớ đến lời Triệu Tích nói, cứ luôn cảm thấy Ngột Lương Hãn bày ra chuy5ện này không đơn thuần chỉ có thế, càng không có lòng hảo tâm gì.

Lão gia, phía trước là thôn Dát Tra rồi.


Vì sao? Vì sao các cô nương đều thích y?


Hải Nhật Cổ liếc nhìn nàng, nụ cười trông hơi cổ quái, động tác vuốt râu dường như cũng chậm lại,
Vì Tam công tử tuấn tú! Lão đây đã sống sáu mươi năm rồi nhưng chưa từng gặp qua nam tử nào anh tuấn như Tam công tử…


Sống đến sáu mươi năm mà chưa từng gặp một nam tử anh tuấn?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.