Chương 896: Không thể nào xóa bỏ được tình cảm này (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1227 chữ
- 2022-02-08 04:50:50
Trên môi y vẫn dính một tia máu của nàng ta.
Nhưng biểu cảm của y lại bình tĩnh, ánh mắt bình thản, giống như coi đây là một công việ8c, không hề suy nghĩ lung tung gì.
Nếu đã đường đột, vậy huynh có thể chịu trách nhiệm mà.
Trần Cảnh sửng sốt.
Trái tim Tinh Lam đập thình thịch nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục trêu y.
Vậy huynh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?
Không thể không nói, Hạ Sơ Thất thích nhất là mấy cảnh tình tứ này.
Đi sau lưng Trần Cảnh, hai mắt nàng không ngừng chớp chớp, có cảm giác vui vẻ khi
làm bà mối thành công
.
Nếu có thể... Nàng ta hy vọng có thể chịu dằn vặt thế này cả đời cũng được.
Nhưng nếu không từ bỏ thì nhất định cũng sẽ có lúc kết thúc.
Không được! Vương phi đã nói thì nhất định sẽ có đạo lý, có lẽ loại rắn thế này mới là loài độc nhất, chúng ta không thể khinh thường được.
Trần Cảnh nghiêm túc nói, rồi lại tiếp tục ghé miệng lên vết thương, còn trong lòng lại thầm nhủ: Vương phi mới là loài rắn độc nhất ấy.
Quá trình hút độc dài đằng đẵng này đối với Tinh Lam mà nói chẳng khác nào sự tra tấn ngọt ngào.
Bầu không khí vừa nặng nề vừa kỳ lạ, lục phủ ngũ tạng của Tinh Lam nhảy lung tung hết cả.
Tinh Lam cô nương, vết thương này...
Lúc này, Trần Cảnh rầu rĩ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng ta, tiếp tục nói:
Vương phi nói rằng rắn này là rắn cạp nong kịch độc, nhưng ngươi bị cắn đã lâu như vậy mà chưa hề có dấu hiệu phát tác, hơn nữa, máu mà ta hút ra vẫn là máu đỏ tươi, không giống như bị trúng độc.
Lăn lộn bao nhiêu năm, y vẫn có chút kinh nghiệm nên đã nhanh chóng nhận ra điểm bất thường.
Tinh Lam không dám nhìn người đàn ông đang nửa ngồi nửa quỳ bên chân mình, chỉ lắc đầu.
Ta không đau, chỉ là không muốn... huynh uất ức vì ta như vậy.
Được. Đa tạ...
Tinh Lam lại một lần nữa nhắm mắt lại để che giấu sự xấu hổ của bản thân.3
EQ của y không cao, cũng chậm chạp trong vấn đề tình cảm, nhưng y vẫn có thể cảm thấy được có điều gì đó không ổn. Có điều, y không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, mà giờ còn đang ở nơi quỷ quái tối tăm này, trên người cô gái vẫn còn nọc độc của rắn… Y không kịp suy nghĩ sâu xa gì nhiều nữa, lại tiếp tục khom người làm chuyện của mình.
Tia sáng lờ mờ chiếu rọi trên gương mặt của hai người.
... Mình phục mình quá!
Nàng lẩm bẩm xong lại liếc mắt nhìn Triệu Tôn đang đi bên cạnh,
Chàng có phục thiếp không?
Chưa kịp nói xong, trong lòng nàng ta đã có đáp án. Con rắn kia nhất định không có độc, chắc hẳn là vương phi đã giở trò. Tuy nàng ta ý thức được điều này nhưng lại không định nói thẳng ra rằng chuyện này là ý của Hạ Sơ Thất, chỉ đành bất đắc dĩ lấy hai tay che má, cúi đầu xuống thật thấp, xấu hổ nói:
Vậy thì... đừng hút nữa.
Cố nhịn thêm chút nữa!
Hút ra một búng máu, Trần Cảnh nghiêng đầu nhổ ra.
Y không nhìn Tinh Lam, chỉ tiếp tục làm c9huyện của mình.
Một ngụm, lại một ngụm, y dùng môi lưỡi rửa sạch vết thương của nàng ta, cũng khiến mắt nàng ta ươn ướt.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi và chấn chỉnh hàng ngũ, bọn họ lại một lần nữa chuẩn bị xuất phát.
Đùi Tinh Lam bị thương, tuy rằng bản thân nàng ta đã nói rằng không có gì nghiêm trọng cả, không ảnh hưởng đến chuyện đi lại, nhưng từ khi Trần Cảnh nói đồng ý lấy nàng ta xong thì dường như gan cũng lớn hơn, không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài, cũng không để ý tới sự kháng nghị của nàng ta, từ lúc ra khỏi nội thất đã luôn cõng nàng ta trên lưng, dẫn đầu đoàn người đi trong hành lang mê cung.
Lần nhổ máu ra tiếp theo, Trần Cảnh xé vạt áo của mình, quấn một vòng thật chặt quanh vết thương trên bắp đùi của nàng ta rồi mới cẩn thận kéo váy của nàng ta xuống và thở phào một hơi. Tuy nhiên, có lẽ vì nghĩ tới sự xấu hổ lần này, mặt y cũng hơi nóng lên, lúng túng nói,
... Trần mỗ đường đột, mong cô nương chớ trách!
Thấy biểu hiện lúng túng của y, sự ngượng ngùng của Tinh Lam đột nhiên biến mất. Không biết là vì nàng ta đã chịu sự ảnh hưởng do ở bên cạnh Hạ Sơ Thất một thời gian dài hay vì trong lòng mỗi cô gái đều có tính tình đùa dai, nàng ta nhếch môi, chớp mắt nói đùa:
Trần Cảnh đến cùng cũng vẫn không hiểu được phong tình. Y vì một cô nương mà làm ra chuyện như vậy nhưng lại không hề tranh công, càng không nhân cơ hội mà tăng tiến quan hệ với nhau. Lại chỉ nói chuyện khách sáo như thế khiến trái tim nhỏ bé vẫn đang không ngừng đập
thình thịch
của Tinh Lam lập tức bình thường trở lại, nàng ta uể oải thở dài,
Vậy thì... đa tạ ngài.
Trần Cảnh không hiểu gì cả, miệng vẫn đang ngậm một búng máu, ngây người nhìn nàng ta.
Lấy cô nương.
Một lúc lâu sau, con rắn gặp rắc rối kia đã vào bụng của ông lão điên và hòa thượng Đạo Thường.
Hai người nhìn nhau, không gian trở nên hẹp lại, dường như không khí cũng trở nên khẩn trương hơn.
Ta...
Trần Cảnh nắm chặt tay mình, áy náy nói,
Sẽ chịu trách nhiệm!
Trầ6n đại ca...
Nàng ta thì thào, thấp giọng gọi, nàng ta thực sự không đành lòng khi thấy y phải làm như vậy vì mình.
Trần Cảnh nghe t5hấy liền ngẩng đầu,
Sắp xong rồi, đừng vội.
Trong lòng các cô gái, người đàn ông mà mình yêu mến đều là vị thần của mình, mà đã là thần thì chắc chắn sẽ được cung phụng nâng niu, cao cao tại thượng, nếu có làm gì thì cũng phải là nàng ta hầu hạ y mới đúng. Nàng ta thật sự không thể ngờ được rằng, lần thân mật đầu tiên của hai người lại là Trần Cảnh nâng niu nàng ta thế này.
Tinh Lam cô nương, tính mạng là quan trọng nhất, ta và cô nương cần gì phải tính toán nhiều như vậy? Hôm nay, đừng nói là cô nương, mà dù là bất luận kẻ nào thì ta cũng sẽ làm như vậy, cho nên cô nương không cần phải cảm thấy áy náy trong lòng.
Tinh Lam sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng.
Trần đại ca...?
Hai gò má Triệu Tôn giật giật, hắn nặn từ kẽ răng ra một chữ.
Phục.
Nàng nhếch miệng vui vẻ rồi chen lên đi bên cạnh Triệu Tôn, suy nghĩ một lúc, đột nhiên kéo tay hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.