Chương 906: Vừa vui vừa buồn, vừa yêu vừa hận (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1205 chữ
- 2022-02-08 04:51:02
Đều không phải.
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi,
Ta chỉ muốn nàng biết rằng nàng ngu xuẩn đến cỡ nào.
Hạ Sơ Thất 8hơi sửng sốt, lướt nhìn qua đôi môi của hắn ta với ánh mắt lạnh như băng.
Hạ Sở, ta không thể nào hiểu nổi vì sao nàng không hận hắn? Cha của hắn… đã hại nàng.
Đại hãn biết tính toán thật.
Triệu Tôn lạnh mặt, quan sát hắn từ trên xuống dưới, bỗng dưng bật cười,
Tình cảm giữa ta và A Thất sao có thể bị chia rẽ bởi dăm ba lời của ngươi chứ?
Hắn ta ngừng lại, sầm mặt,
Hạ Sở, nàng nói xem rốt cuộc nàng… đáng thương đến nhường nào đây?
Đáng thương ư? Nghe hắn ta kể nàng cũng thấy khi đó Hạ Sở đúng là đáng thương thật.
Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười không nói, nhưng chân mày khóe mắt chỉ toát lên vẻ mỉa mai.
Hạ Sơ Thất không chịu được bộ dạng bây giờ của hắn ta, nàng nói:
Lòng dạ của Triệu Thập Cửu không u ám như ngươi. Hắn nói một là một, hai là hai, trong Ngự Cảnh Uyển, Hồng Thái Đế bị thương vì ta, nhưng hắn lại chưa từng trách ta bao giờ. Đông Phương Thanh Huyền, về những mặt này ngươi mãi mãi không thể sánh bằng Triệu Thập Cửu, lòng dạ của ngươi hẹp hòi, không có sự độ lượng của đấng trượng phu.
Đông Phương Thanh Huyền đón lấy ánh mắt của nàng3, mỉm cười,
Hiểu rồi chứ? Chuyện này không thể trách người khác, chỉ có thể trách nàng. Trách bản thân nàng.
Tim Hạ Sơ T9hất đập thịch một cái, ánh mắt trở nên rét lạnh,
ồ
một tiếng, nàng bình tĩnh hỏi:
Hồng Thái Gia giết công thần, củng cố giang sơn, trong đó chắc cũng không thiếu công lao của ngươi nhỉ?
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười,
Từ xưa lòng vua đã như thế, nàng cần gì phải oán ta?
Hồng Thái Đế vốn dĩ đã có ý nghĩ đó, hắn ta chỉ theo tâm tư của lão hoàng đế, thỉnh thoảng lại nhắc nhở một ít mà thôi. Ngụy quốc công có thế lực lớn lại còn thông gia với Hàn quốc công, qua lại thân mật với quyền thần trong triều, chắc chắn hoàng đế sẽ thấy nguy cơ. Ông ta và Hạ Đình Cán cùng nhau chinh chiến gầy dựng đại nghiệp, sao có thể không biết thực lực của đối phương ra sao?
Hắn ta nghĩ ngợi rồi bỗng dưng bật cười, sau đó hướng ánh mắt về phía Triệu Tôn lúc này đang khẽ cau mày.
Không phải ngươi không biết ta đã quê6n mất chuyện cũ, bằng không sao ta không nhớ những chuyện bỉ ổi mà ngươi đã làm chứ?
Quên rồi ư? Không sao. Chẳng phải l5úc đó nàng vẫn luôn tìm người điều tra đầu đuôi câu chuyện ư? Giờ ta sẽ nói cho nàng biết. Bức thư thông địch bán nước mà Triệu Miên Trạch dẫn người lục soát được trong phủ Ngụy quốc công năm xưa, là do chính bản thân nàng đặt trong nhà. Còn hai gã người Bắc Địch ra vào phủ Ngụy quốc công thì lại do ta sắp xếp. Tất nhiên ta cũng chỉ nhận được lời gợi ý từ Hồng Thái Đế, còn về Triệu Miên Trạch, hắn ta không thích nàng nên cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi...
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng cắn răng nghiến lợi, con tim hắn bỗng thấy lạnh toát.
Hạ Sở, nàng chắc chắn mình… thật sự hiểu hắn?
Ta điên rồi. Đã điên rất nhiều năm.
Hắn ta nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Triệu Tôn rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Hắn ta nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo nét cười mỉa mai, hắn ta nhìn về phía Triệu Tôn,
Tấn vương điện hạ, ngươi có nói cho nàng ấy biết thật ra ngươi đã sớm biết lão già này là Hạ Đình Cán không? Ngươi có nói cho nàng ấy biết, ngươi đã sớm biết ta bảo ngươi vào lăng không phải vì tìm bảo vật mà chỉ vì tìm kiếm cha mẹ của ta nhằm giải câu đố năm xưa? Ngươi có nói cho nàng ấy biết, cho dù chúng ta may mắn vượt qua được một nghìn không trăm tám mươi cục nhưng cũng chưa chắc đã lấy được bảo vật trong hoàng lăng Âm Sơn? Trên thực tế, trong lầu Hồi Quang Phản Chiếu, rốt cuộc số bảo vật kia đã đi đâu, khắp thiên hạ này chỉ có mỗi mình Tấn vương điện hạ biết.
Hắn ta nói đến đây bỗng dừng nghĩ đến điều gì đó, thế là khẽ
à
một tiếng, đột nhiên liếc nhìn Giáp Nhất đang đứng im cách đó không xa,
Còn ngươi nữa, ngươi cũng biết.
Ngốc lắm, ngốc đến mức không còn thiên lí!
Hạ Sơ Thất than thở thay cho nàng ta, nhưng nụ cười vẫn xuất hiện trên môi.
Chuyện thương tâm nhất trên đời là gì? Người mà ngươi yêu lại không yêu ngươi.
Hơn nữa, mỗi một chữ đều mang đến đau thương.
Giáp Nhất hơi sửng sốt, hắn mím môi im lặng.
Một sự chế nhạo thoáng xuất hiện trên khuôn mặt bình lặng của Triệu Tôn.
Đông Phương Thanh Huyền, ngươi điên rồi!
Cánh môi xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền vểnh lên, đáy mắt lóe sáng.
Khi ngươi được hưởng ân sủng trong cung, vô pháp vô thiên, làm đứa con út mà Hồng Thái Đế yêu thương nhất thì ta và A Mộc Nhĩ được bà vú và một đám thị vệ dẫn đi, lưu lạc chân trời góc bể, chịu cái lạnh cắt da cắt thịt. Sau khi đại thắng ở Âm Sơn, Hạ Đình Cán vẫn không chịu từ bỏ... Khi đó ta chỉ mới bảy tuổi, muội muội vẫn còn bọc trong tã lót… Ngay cả đến đứa bé mà ông ta cũng không chịu buông ta... Sau lưng ta và A Mộc Nhĩ luôn có vô số truy binh, lúc nào cũng sống trong sự nơm nớp lo sợ...
Khi đó ta không dám ngủ say, bởi vì ta sợ mình ngủ say rồi sẽ không thể mở mắt ra được nữa. Ta trơ mắt ra nhìn thị vệ bên cạnh ta, từng người từng người chết đi, chết vì bọn ta, nhưng ta lại không làm được gì, chỉ có thể nhớ thật kĩ khuôn mặt hoảng sợ và ánh mắt trước lúc chết và cả lời gửi gắm... báo thù của họ!
Lúc chia ly, phụ vương từng nói với ta, bảo bọn ta chạy đến Nam Yến, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất. Thị vệ và bà vú nghe lời dẫn bọn ta chạy một mạch xuống Nam Yến. Nhưng khi còn chưa đến phủ Ứng Thiên thì thị vệ đã chết hết, sau đó bà vú cũng qua đời. Ta bế A Mộc Nhĩ vẫn còn nằm trong bọc tã đi xin ăn, quỳ gối, chịu đánh, đói thì ăn bùn, khát thì gặm tuyết... Khó khăn lắm mới đến được phủ Ứng Thiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.