Chương 1017: Cua đổ trang chủ đại nhân có độc (10)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 738 chữ
- 2022-02-09 03:31:31
Nhàn Nhượng miễn cưỡng đè nén cơn tức giận,
A Hoàn là ai?
Cung nữ Ngự Thiện phòng.
Lý công công đã nói thế.
Được… Vậy ta trả lại ngươi.
Ông ta đưa lại tua rua cho cậu, nhìn đứa trẻ nhỏ gầy, ông bỗng nhiên cảm thấy chính mình không còn mặt mũi mà đứng trước mặt đứa con này nữa.
Trên thực tế, Phong Yên cũng nghe thấy tiếng nức nở kia, đây là tiếng khóc chỉ vì một mình cậu, là âm thanh chỉ có cậu mới có thể nghe được.
Phong Quang bỗng nhiên phát hiện còn có rất nhiều chuyện mà mình chưa biết, đứa trẻ hiện giờ mới mười hai tuổi, cô không cách nào tưởng tượng được nếu chính mình trải qua những việc này thì liệu có thể vượt qua được hay không, cô lau nước mắt, khóc đến không còn hình tượng, cũng may không ai có thể nhìn thấy cô, những cung nhân đó dường như đều trút hết áp lực và tức giận lên đầu đứa nhỏ này, cô nguyền rủa bọn họ không được chết tử tế!
Thật sự phản rồi!
Nhàn Nhượng bùng nổ tức giận nói:
Một kẻ hầu hèn mọn, còn dám bắt nạt chèn ép chủ tử! Vân phi quản lý cung nhân như thế đấy!
Chủ tử bớt giận, bớt giận!
Ma Viên nghe xong cũng liền kinh hãi không thôi, nhưng suy xét vì thân thể bệ hạ, vẫn không nên để ngài kích động quá mức.
Giọng Nhàn Nhượng càng thêm lạnh lẽo,
Vết thươn6g trên người ngươi vì sao lại có?
Cứ cách một đoạn thời gian lại có một nam một nữ đến đây hẹn hò, bọn họ uy hiếp ta khôn5g được nói ra.
Phong Yên nói rất bình tĩnh, lại khiến Phong Quang ngồi trên đầu tường bật khóc.
Bởi vì ngươi đang cầm tua rua của ta, đây là quà sinh nhật đầu tiên ta được tặng.
Phong Yên im lặng một lát,
Hôm nay là sinh nhật ngươi?
Nhàn Nhượng nhìn theo phương hướng Phong Yên rời đi, áy náy tuy có, nhưng phần nhiều hơn, lại vẫn là chuyện lớn liên quan đến xã tắc giang sơn, ông ta đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:
Đêm nay, để Đại hoàng tử Nhàn Mạch của trẫm, dọn vào ở cung Nghi Hòa.
Ma Viên đã hiểu rõ ý bệ hạ, hắn khom người:
Tuân lệnh, bệ hạ.
Cảm ơn thúc thúc, ta trở về đây.
Phong Yên chạy vào một sân viện càng cũ nát hơn ở phía sau.
Ma Viên thấp thỏm bất an nói:
Bệ hạ… Chúng ta có phải cũng nên trở về hay không?
Phong Yên không hiểu tại sao, nói:
Vì sao ngươi lại tức giận? Người đói bụng chính là ta, ăn không đủ no cũng là ta, ta vẫn không tức giận mà.
Nhàn Nhượng bình tĩnh lại, chăm chú nhìn cậu,
Ngươi bị ức hiếp đến như thế, vì sao lại không tức giận?
Ngự Thiện phòng đều không đư8a đồ ăn cho ngươi sao?
Rất lâu trước kia, lúc Lý công công còn sống, là ông ấy đi Ngự Thiện phòng xin họ cho ta một chút 3cơm ăn, về sau Lý công công bệnh chết, A Hoàn đưa cơm cho ta, không có đồ ăn, cơm cũng lẫn bùn đất, ta không ăn.
Phong Yên chợt ng9ừng lại,
Mấy ngày nay A Hoàn không tới, liền không có ai đưa cơm nữa cả.
Ta hiện giờ đánh không thắng được bọn họ, là bởi vì ta còn nhỏ, chứ không phải vì ta không có năng lực, cho nên ta chỉ nhớ kỹ, mà không tức giận.
Nhàn Nhượng bị lời của Phong Yên làm cho ngẩn ra một giây, tiện đà nói:
Bọn họ uy hiếp ngươi không được nói ra ngoài, vì sao ngươi lại nói cho trẫm… ta?
Nhàn Nhượng nói vậy là muốn thừa nhận thân phận của Phong Yên, lại còn có ý muốn nâng thân phận của cậu lên, lấy chữ
Mạch
làm tên, hai cha con khi mới gặp lại giống như người xa lạ, nhưng chẳng phải như vậy mới phù hợp với tình hình sao?
Lúc trời tạnh mưa, mây mù tản ra, mây đỏ xuất hiện, chiến thần từ trên trời hạ xuống, bảo vệ nước bảo vệ dân ta, quốc gia tất sẽ hưng thịnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.