Chương 1033: Cua đổ trang chủ đại nhân có độc (26)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 781 chữ
- 2022-02-09 03:31:34
Trương Tư đã quá tuổi ba mươi, vậy mà lại thấy được cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy trên người một đứa trẻ mới mười hai tuổi, hắn không dám lộn xộ8n, bởi vì hắn bỗng nhiên không dám chắc, rốt cuộc đứa nhỏ này có thực lực mạnh cỡ nào, liệu có thể thật sự vừa động đã đánh chết mình hay không. <3br>
Nhưng Trác Vân không phải người tập võ, nàng ta không hiểu, cho nên liền cả giận nói:
Trương Tư, sao ngươi còn chưa động thủ?
Trư9ơng Tư lần đầu tiên biết một nữ nhân có thể ồn ào như vậy, nhưng hắn vẫn chưa trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hắn cũng đang6 đợi một cơ hội, cơ hội có thể bắt được hắn chỉ trong một lần.
Đúng lúc này, hoàng hậu nương nương ung dung hoa quý bước tới.
Tuy nhiên, hoàng hậu nương nương vẫn chưa bảo hắn bình thân, nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục khom thân mình như vậy.
A Mạch, hoàng hậu nương nương là cứu binh mà ta tìm tới, nàng ấy là người tốt.
Nghe được giọng nói hồi lâu chưa vang lên bên tai mình, khí thế người sống chớ tới gần mới vừa rồi của Nhàn Mạch vào giờ phút này liền có xu thế hòa hoãn, ngón tay cậu đặt bên cạnh người giật giật, tiếp theo, cậu liền cảm thấy tay mình được một luồng lạnh lẽo bao quanh, thực thoải mái.
()5 Hoa quý: vừa cao quý vừa lộng lẫy.
Phía sau nàng là đám cung nhân đông đảo, dĩ nhiên còn phô trương vượt quá cả Vân phi, nàng mặc trang phục của chính cung, đẹp rực rỡ không gì sánh được, cách trang điểm tinh tế lại càng làm tăng thêm mị lực của dung nhan nàng.
Dung Thính Tuyết cười, quả nhiên là khiến trước mắt người ta thêm bừng sáng,
Đây không phải Vân phi và Trương thống lĩnh à? Sao các ngươi đều ở chỗ này vậy?
Trác Vân cố nhếch khóe miệng lên cười một tiếng,
Chẳng phải từ trước đến nay hoàng hậu đều không ra khỏi cung Phượng Nghi sao? Hôm nay sao lại ra thế?
Ở cung Phượng Nghi lâu rồi, ta cũng quên mất cung điện khác trông như thế nào đấy, nếu không, hay là đến cung Hồi Mộng của Vân phi nhìn xem sao nhỉ?
Nếu muốn nói nỗi đau lớn nhất trong lòng Vân phi là gì, vậy nhất định là ngôi vị hoàng hậu, nàng là công chúa tiền triều, định trước là sẽ không thể ngồi vào vị trí hoàng hậu, cho dù là phi thì đã sao, đặt trong gia đình dân chúng bình thường, thì nàng cũng chỉ là một người thiếp.
Lại nghiêng đầu sang một bên, nàng nhìn thấy Nhàn Mạch,
Nha
một tiếng, trông có vẻ như hơi bất ngờ mà nói:
Đứa nhỏ này, hẳn chính là Đại hoàng tử, chẳng lẽ… Vân phi cảm nhận sâu sắc được mình đã khiến Đại hoàng tử chịu thiệt thòi, cho nên hôm nay muốn đưa Đại hoàng tử về cung mà chăm sóc thật tốt sao?
Sắc mặt Trác Vân cứng đờ, không rõ Dung Thính Tuyết liệu có phải thật sự không thấy được nhiều cấm vệ quân như vậy sau lưng nàng ta, hay là giả vờ không nhìn thấy, nàng ta chỉ biết là, ở trước mặt nhiều người như vậy lại cố tình nhắc tới chuyện năm đó nàng ném Nhàn Mạch đến lãnh cung, chính là vì muốn nàng khó xử.
Hạ quan bái kiến hoàng hậu nương nương.
Trương Tư ngừng lại việc ngầm phân cao thấp với Nhàn Mạch, hắn rất thông minh mà khom mình hành lễ với hoàng hậu.
Phong Quang nắm tay Nhàn Mạch, nhẹ nhàng nói:
Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Khóe môi Nhàn Mạch hơi giương lên một chút khó có thể nhận ra.
Bên kia, màn diễn thuộc về các nữ nhân vẫn còn đang tiếp tục.
Cho dù bệ hạ không thích Dung Thính Tuyết, nhưng Dung Thính Tuyết vẫn cứ là chính thê của bệ hạ, nàng có thể cai quản phượng ấn, có thể ở trong cung Phượng Nghi, mà Trác Vân, cái gì cũng đều không có.
Trác Vân từ trước đến nay đều là người có cái gì thì nói cái đó, không thích quanh co lòng vòng, cho nên nàng ta nói thẳng:
Hoàng hậu hiểu lầm rồi, hôm nay ta tìm Nhàn Mạch, chỉ bởi hắn đã bắt nạt Lung Nhi của ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.