Chương 1051: Cua đổ trang chủ đại nhân có độc (44)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 931 chữ
- 2022-02-09 03:33:21
Hạ Triều sẽ không tin việc Vương Từ không cho Phong Quang uống thuốc, mà Phong Quang chỉ cần không bị dao động cảm xúc quá lớn, hay bị8 bệnh khác ảnh hưởng đến tim, thì cô cũng sẽ không bị đau đến như thế này, cho nên, ông ta đương nhiên là tức giận với Hoàng Oanh và 3Lãnh Khuynh Tuyệt.
Hạ Triều không phải người thường, ông ta là một trong những võ sư cấp bậc tông sư hiếm hoi ở nước Minh Tư,9 từ lâu lại sớm ra chiến trường giết địch, bởi vậy bất kể là sát khí hay cảm giác áp bức trên người cũng đều khiến cho người thường k6hó có thể chịu nổi.
Tuy Lãnh Khuynh Tuyệt đã giết không ít người khi còn là đặc công nhưng cũng không khỏi phải run lên trong5 lòng, trong nháy mắt liền sợ hãi theo bản năng, càng không nói gì đến Hoàng Oanh.
Hạ Triều không hề cảm thấy chút tự hào kiểu không hổ là nữ nhi của ta gì đó, mà ngược lại sự tức giận trong lòng càng tăng lên,
Ngươi không biết thân thể Phong Quang rất yếu hay sao? Người đâu!
Trong nháy mắt, hai ám vệ xuất hiện quỳ xuống đất.
() Ám vệ: Là thuộc hạ bảo vệ bên cạnh nhưng thường ẩn núp ở chỗ bí mật, không lộ mặt hay thân phận ra.
Đánh gãy chân nó cho ta!
Mọi người ở đây đều cả kinh, ngay cả Phong Quang đang đau đến mức chịu không nổi cũng không ngoại lệ.
Hoàng Oanh vội vàng ôm lấy con gái mình, đau khổ cầu xin nói:
Vương gia, Vô Oán không phải cố ý, xin người tha cho nó! Tiện thiếp nguyện ý dùng chính chân mình để đổi… Cầu xin vương gia niệm tình dòng máu chảy trong người Vô Oán là của người, mà tha cho nó, nó vẫn là một đứa trẻ… dù không hiểu chuyện cũng là do tiện thiếp không dạy dỗ tốt…
Hoàng Oanh lập tức quỳ xuống đất,
Vương gia, là tiện thiếp không cẩn thận va phải quận chúa, tiện thiếp cam nguyện chịu phạt!
Không, là ta đụng vào nàng ấy!
Lãnh Khuynh Tuyệt tiến lên một bước, không còn bộ dạng giả ngu như trước, ngược lại, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Người vốn được xưng là nữ vương đặc công như cô ta, sao có thể dễ dàng thần phục như vậy được?
Phong Quang không có thời gian nghĩ quá nhiều, bởi vì đau đớn trên thân thể không cho phép, cô khó chịu túm lấy áo phụ thân,
Cha… Con đau quá…
Cha đưa con đi uống thuốc ngay đây, uống thuốc là tốt rồi.
Hạ Triều nhẹ giọng an ủi Phong Quang vài câu, không còn quan tâm bất cứ việc gì khác, bế Phong Quang lên, rồi lập tức dùng khinh công bay đến sân viện của Vương Từ.
Hai ám vệ quay mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Nghe Hoàng Oanh vì cầu xin cho mình mà khóc đến không còn chút tự tôn, Lãnh Khuynh Tuyệt chợt động lòng, lại nghĩ không thể để liên lụy đến người mẹ này, liền lạnh giọng nói:
Ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, người va phải nàng ấy là ta, không phải mẹ ta, ngươi muốn phạt thì cứ phạt ta là được!
Bổn vương cũng đâu có muốn tha cho ngươi.
Hạ Triều lạnh lùng quay sang ám vệ bên cạnh,
Đều đứng ngây ra đó làm cái gì? Không nghe thấy ta nói gì sao?
Hạ Triều này, cũng có thể xem như một người kỳ lạ, ở trong mắt ông ta, người quan trọng nhất chỉ có Vương phi và quận chúa, không có nửa phần dành cho người khác, lại càng vì nguyên nhân sức khỏe của Phong Quang mà Hạ Triều đối với cô có thể nói là quý như bảo bối, nhưng lại nói nếu ông ta đã coi trọng hai mẹ con Vương Từ cùng Phong Quang như vậy, thì mười ba năm trước vì sao lại phải nạp thiếp đây?
Thật sự muốn đánh gãy chân Nhị tiểu thư sao? Nói thế nào thì nàng ấy cũng là con gái của vương gia mà.
Vương gia hiện tại đang nổi nóng, nếu không… hay là trước hết cứ nhốt nàng ấy ở phòng chứa củi, rồi lại nghe vương gia phân phó sau?
Ừm… Ý kiến hay.
Hạ Triều đang đưa Phong Quang trở về không biết hai gã ám vệ đã vi phạm mệnh lệnh của mình, hơn nữa ông ta còn tính sai, Phong Quang lúc này tim đau thắt, cho dù uống thuốc cũng không có tác dụng bao nhiêu, mà hiệu quả của việc truyền linh lực cũng cực kỳ nhỏ.
Cuối cùng, Hạ Triều chỉ có thể bất đắc dĩ điểm huyệt ngủ của Phong Quang để cô ngất đi, nhưng cho dù là thế, trong lúc ngủ mơ sự đau đớn vẫn không buông tha cô.
Vương Từ nóng ruột đến mức đánh một chưởng vào người Hạ Triều, Hạ Triều lại không tránh, ông ta phun ra một búng máu, nhưng vẫn làm như không có việc gì mà nói:
Ta sẽ đưa Phong Quang đến nước Nam Tương.
Vương Từ lớn tiếng nói:
Nước Nam Tương? Đến nơi đó thì có ích lợi gì? Hạ Triều, có phải ngươi muốn mang Phong Quang rời khỏi tầm mắt ta rồi lén lút chôn con bé hay không!?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.