Chương 1096: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (24)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 603 chữ
- 2022-02-09 03:37:19
Tôi không muốn ở lại đây.
Tay Kỳ Vị khựng lại. Hắn ngước mắt, trong mắt dâng lên vài phần ý cười, nhìn càng thêm ôn nhu,
Vì 8sao vậy?
Buổi chiều Kỳ Vị còn phải đến văn phòng thương lượng với viện trưởng xem nên xử lý chuyện của Kim Quả Quả như thế nào. Hắn hỏi Phong Quang có muốn đến văn phòng cùng hắn hay không, Phong Quang lắc đầu cự tuyệt. Cô lấy cớ mình rất mệt nên muốn nghỉ ngơi, rồi tiễn hắn ra cửa.
Kỳ Vị vừa đi khỏi, Phong Quang liền lấy chiếc di động bị giấu kia ra. Cô đã xem qua di động của Kim Quả Quả, không thấy có cài mật mã. Cô nghĩ, có lẽ có thể tìm được manh mối gì đó từ di động của Kim Quả Quả... Ví dụ như, cô thấy album của Kim Quả Quả chia ra làm vài phần, lúc ấy chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, hiện tại cô mở ra, quả nhiên... bên trong có một tập album có tên
Hộp Pandora
.
Cô không nói gì.
Kỳ Vị lại mỉm cười, hắn vươn tay ôm lấy cô, để đầu cô dựa vào trong ngực mình. Giọng hắn như đang thở dài bất đắc dĩ,
Em cứ quên chuyện hôm nay đi. Tôi cam đoan với em, sẽ không có ai vì chuyện này mà nặng nề trách móc em cả.
Thân mình cô cứng đờ, ngay cả cử động cũng không dám. Hắn nói hắn thích cô sao?
Không... Cô hoàn toàn không tin.
Phong Quang hơi trầm mặc trong chốc lát,
Anh cũng đâu có thích tôi, chẳng phải vậy à?
Nếu tôi nói hiện tại tôi thích em thì sao?
Lòng bàn tay hắn ôn nhu đặt trên khóe mắt cô,
Đôi mắt Phong Quang xinh đẹp như thế, không thể toát ra cảm xúc nào khác ngoài vui vẻ được.
Phong Quang hơi ngây ra. Lại nữa rồi, mỗi khi hắn khen mình, cô đều cảm thấy sự kỳ dị kia.
Được rồi, đừng nói thêm lời cáu kỉnh nữa.
Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, nhưng tựa như trong lời nói nhẹ nhàng này, lại thấp thoáng chút áp lực có thể khiến người mẫn cảm nhận ra.
Không phải... Chỉ là tôi cảm thấy, nếu tôi ở chung với anh quá lâ6u, dường như sẽ khiến cho người ta bàn tán.
Lúc ở nhà ăn em cũng đã nói lời kia rồi, bây giờ em lại sợ bàn tán gì đây?
5
Ngày đó cô đã nói với Dương Hồi, rằng từ đầu đến chân hắn đều thuộc về cô.
Tôi rất sợ hãi...
Nếu là vì chuyện của y tá Kim, thì em không cần sợ hãi.
Rốt cuộc hắn cũng xử lý xong m3iệng vết thương của cô, nhưng vẫn nắm lấy tay cô chưa buông ra, tiếp tục vuốt ve bàn tay ấy từng chút một,
Nếu không dám ở một mình t9rong phòng, thì ban ngày em có thể đến văn phòng cùng tôi.
Lúc ấy cô liền nghĩ, vì sao tập album này lại có tên như vậy, mà hiện tại, sau khi cô click mở ra, thì bên trong có trên một trăm bức ảnh, mở bức ảnh thứ nhất ra, chỉ thấy một bờ biển được nhìn qua song sắt. Có thể nhìn thấy vài người đang đứng trên bờ biển kia, mấy người đàn ông mặc áo blouse trắng và cả một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, chỉ có bóng dáng, không thấy rõ bọn họ đang làm gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.