Chương 1099: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (27)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 544 chữ
- 2022-02-09 03:37:39
Phong Quang không dám quay đầu lại. Khi viên đạn vừa rồi bất ngờ lướt qua cô, trong phút chốc cô liền mất đi mọi suy nghĩ. Hiện giờ cô8 hiểu được, phía sau cô, nhất định là hai thi thể lạnh băng. Cô không dám tưởng tượng, nếu viên đạn kia hơi lệch khỏi quỹ đạo, thì ng3ười hiện đang nằm chỗ này sẽ là ai đây?
Phong Quang.
Kỳ Vị nhẹ giọng gọi tên cô, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, hơi cúi đầu, 9ý cười hiện lên trong mắt,
Em đang nghĩ gì vậy?
Cô yên lặng như vậy, hắn có chút không quen.
Cô biểu hiện sợ hãi rõ ràng như vậy mà bây giờ hắn mới nhận ra, đúng là chẳng có chút thuyết phục nào.
Phong Quang cắn môi, chậm rãi nói:
Phải, tôi đang sợ hãi.
Hắn quan tâm hỏi:
Vẫn là vì cái chết của y tá Kim sao?
Ngoại trừ sợ hãi, cô c6òn có thể nghĩ gì đây?
Cô giơ tay chống lên ngực hắn, lui ra khỏi vòng tay kia. Cô hết sức bội phục chính mình khi ngay lúc n5ày vẫn còn có thể bình tĩnh đến thế. Nhưng trên thực tế, chẳng qua là vì cô hiểu rõ, rằng cô đã không còn chỗ nào để trốn thôi.
Cô hỏi:
Anh rốt cuộc là ai?
Tôi là Kỳ Vị, không phải em đã biết rồi sao?
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo ý cười khiến người ta mê muội rồi bước tới gần cô một bước.
Gần như ngay lập tức, cô lại lùi một bước về phía sau,
Kỳ Vị... những gì anh thể hiện trước mặt tôi, có thực sự là Kỳ Vị chân chính không?
Nhưng người khiến Phong Quang vừa gặp đã yêu, chẳng phải chính là Kỳ Vị hiện tại sao?
Hắn lại tiến về phía trước một bước. Lần này hắn không cho cô thời gian lui về phía sau, mà lập tức bắt lấy cổ tay cô kéo nhẹ, thân mình cô ngả về phía trước, ngã vào trong ngực hắn. Kỳ Vị khẽ cười,
Phong Quang, em đang sợ hãi.
Hắn là không biết thật hay là giả vờ không biết thế?
Phong Quang không thể đoán được, dáng vẻ của hắn thật sự quá lừa gạt người ta. Lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện, kỳ thật bản thân mình vẫn chưa từng hiểu rõ hắn, chưa hề biết tính cách thực sự của hắn, cũng không biết điều hắn thích là gì... Bởi vì đối với mọi người, mọi vật, hắn đều giữ nguyên một vẻ mặt như thế, vừa dịu dàng lại hoàn mỹ như vậy, chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc thật sự của mình.
Hiện tại đứng trước mắt cô, là một con người đang sống sao? Hắn giống như một người máy đã được thiết lập trình tự hoàn hảo, sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì hay bất cứ kẻ nào khác.
Tôi sợ hãi...
Cô đè thấp thanh âm gần như nỉ non,
Tôi sợ anh...
Hắn đương nhiên không hiểu nổi,
Vì sao lại sợ tôi? Tôi đối xử với em không tốt à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.