Chương 1104: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 712 chữ
- 2022-02-09 03:37:33
Phong Quang cảm thấy váy trên người mình tuột xuống, trong chớp mắt, cảm giác lạnh lẽo liền ập lại. Cô thấy hắn lấy dao phẫu thuật ra, bàn tay 8hắn chậm rãi vuốt ve cánh tay cô, thậm chí cô còn mẫn cảm nhận thấy được, động tác của hắn không có chút cảm giác tình dục nào.
Cô khô3ng định phản kháng. Thế giới này... khiến cô cảm thấy nhàm chán, tốt hơn hết vẫn nên nhanh chóng rời khỏi bằng phương thức tử vong.
Kh9i quần áo trên người cô bị cởi ra toàn bộ, hắn bỗng nhiên lại dừng động tác.
Tôi không biết nên làm gì bây giờ...
Hắn nói:
Em là người hoàn mỹ nhất tôi từng thấy, bất kể là đôi mắt hay đôi tay em, hay là nơi này...
Hắn đặt tay lên ngực cô. Tuy đang đụng vào bộ phận nữ tính mê người, nhưng hắn lại không hề lộ ra chút cảm xúc tình dục nào cả. Hắn nỉ non,
Trái tim đang đập của em... tôi cũng muốn.
Vậy thì tôi đúng là vinh hạnh thật, ngay cả trái tim cũng có thể được anh ưa thích.
Phong Quang cười, cho dù cô đang hoàn toàn lõa thể, thì biểu hiện cũng vẫn hết sức hào phóng tự nhiên.
Phong Quang ngước mắt. Cô thấy gì đây? Hắn đang chăm chú 6nhìn cô, trong ánh mắt màu đen của hắn không có sự khát máu, mà chỉ có vẻ hoang mang.
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi lại bất chợt gọi tê5n cô,
Phong Quang...
Cô không trả lời, mà chỉ lẳng lặng chờ hắn nói câu tiếp theo.
Bởi hắn không hề nhìn cô như nhìn một người phụ nữ, cho nên ngay cả cảm xúc xấu hổ, cô cũng không cần đến nữa rồi.
Tôi không biết nên xuống tay từ đâu...
Lúc này, trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Kỳ Vị như đang chứa cảm xúc xin được giúp đỡ vốn chỉ có ở trẻ con. Hắn ngơ ngẩn nói:
Tôi muốn tay em, muốn đôi mắt em, cũng muốn da của em... trái tim đang đập, lá phổi đang hô hấp của em... tiếng hít thở của em, giọng nói của em, ánh mắt của em... tôi đều muốn. Nhưng... tôi nên bắt đầu xuống tay từ đâu đây?
Không hiểu sao Phong Quang lại muốn nói một câu ‘tôi đâu có ăn thịt người, anh hỏi tôi có ích gì chứ?’. Cô mất kiên nhẫn,
Anh cứ để đó, giết tôi trước đã rồi suy xét tiếp có được không?
Chờ đến khi cô chết, rời khỏi thế giới này, cô thèm vào quan tâm xem hắn muốn xử lý thân thể cô như thế nào!
Hiện giờ, Kỳ Vị tựa như một đầu bếp nhìn thấy một khối nguyên liệu nấu ăn hoàn chỉnh tuyệt vời nhất, lại không biết nên xuống dao từ chỗ nào mới ổn.
Dao phẫu thuật của Kỳ Vị rơi xuống đất, hắn nhìn khuôn mặt tức giận của cô. Đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ cô tức giận như vậy. Cho dù lúc trước hắn có nhốt cô trong phòng, thì cùng lắm cô cũng chỉ tỏ vẻ lạnh lùng với hắn, chứ không hề thể hiện... vẻ mặt sinh động như vậy.
Xong rồi, ngay cả vẻ mặt đáng yêu đó của cô, hắn cũng muốn có được.
Bàn tay hắn đưa lên xoa gương mặt cô, rồi từ từ trượt xuống, dừng lại trên cổ cô. Ngay lúc Phong Quang nghĩ không biết có phải hắn sắp sửa bóp chết mình hay không, tay hắn lại lướt qua xương quai xanh của cô, dừng lại trên ngực.
Cô thấy tình hình không ổn, bởi lúc này cảm giác của hắn không giống vừa rồi. Hai người cảm nhận lẫn nhau, từ từ, Phong Quang đỏ mặt, nhưng eo cô vẫn bị một bàn tay của hắn giữ chặt, cô không trốn thoát được, chỉ có thể cảnh cáo một cách không chút khí thế,
Kỳ Vị, tôi chỉ là đồ ăn của anh thôi. Anh hãy nhớ kỹ điều này mà đừng có làm gì khác!
Hắn sững sờ,
Khác...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.