Chương 1120: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 722 chữ
- 2022-02-09 03:39:24
Lúc từ bờ biển trở về, Kỳ Vị cõng cô về ký túc xá. Hắn luôn nguyện ý dành tất cả sự bao dung và chiều chuộng cho cô như giữa n8hững người yêu nhau, chỉ là cô cũng hiểu rất rõ, những điều đó nhất thiết không thể vượt khỏi phạm vi dung túng của hắn.
3
Nếu cô không vượt qua giới hạn của hắn, thì cô có thể được hắn chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí dù có là yêu cầu khó khă9n, hắn cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành, nhưng nếu vượt qua giới hạn của hắn...
Ký ức của cô về chuyện ngày hôm đó vẫn cò6n mới mẻ, nó đã trở thành cơn ác mộng của cô.
Kỳ Vị không tiếp tục khóa cô lại bằng xiềng xích nữa, thậm chí thỉnh th5oảng còn dẫn cô ra ngoài ký túc xá đi dạo một chút, quan hệ giữa bọn họ nhìn có vẻ như đã có chút hòa hoãn, nhưng chẳng qua cũng chỉ có vẻ như vậy mà thôi, đương nhiên, tất cả mọi hành động của cô, đều phải có hắn ở bên cạnh.
Dứt lời, Trịnh Cao và Trịnh Phi lại giống như chỉ đi ngang qua bình thường mà nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Phong Quang nhìn Kỳ Vị còn đang xếp hàng, cô chỉ do dự một lát, liền đi theo bọn họ ra khỏi nhà ăn.
Trịnh Cao và Trịnh Phi kỳ thật đang đứng ngay sau một cái cây chỗ cửa sau nhà ăn đợi cô. Khi thấy cô đi ra, sắc mặt của hai người bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.
Tại nhà ăn, Kỳ Vị đi múc cơm, Phong Quang ngồi trên ghế, nhìn người qua lại. Cô đã không còn sự sợ hãi như lúc đầu nữa, những bác sĩ y tá mặc đồ trắng đó là bệnh nhân tâm thần thì đã sao nào? Tóm lại, bọn họ cũng sẽ không kinh khủng như Kỳ Vị được.
Ít nhất, bọn họ còn có thể ở đó ăn cơm nói chuyện phiếm như người bình thường, nếu không nói ra điều gì khiến bọn họ kích động, thì bọn họ cũng chỉ như người thường, mà Kỳ Vị thì không giống thế, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bình thường cả, cũng chưa từng nghĩ bản thân hắn là một bệnh nhân tâm thần.
Cô Hạ.
Anh em họ Trịnh không gặp đã lâu bỗng nhiên đi tới.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Trịnh Cao và Trịnh Phi, hơi có vẻ bất ngờ,
Các anh tìm tôi có việc gì à?
Mấy ngày này cô không ra khỏi cửa, ngay cả việc gặp Dương Hồi và Lưu Tuần trên bờ biển cũng chỉ là ngẫu nhiên, còn hai người đàn ông này cô lại càng không hề giao tiếp.
Trịnh Cao nhìn bóng dáng Kỳ Vị ở cách đó không xa, hắn hạ thấp giọng nói:
Cô Hạ, nếu cô muốn rời khỏi nơi này, thì mời đi cùng chúng tôi ra ngoài một chuyến.
Trịnh Cao nói:
Cô Hạ, tôi và Trịnh Phi đều là quân nhân xuất ngũ, có lẽ cô và những người khác còn chưa phát hiện ra, nhưng chúng tôi đã có thể nhìn ra được, nơi này có không ít vấn đề.
Trịnh Phi đi phía trước, hắn đang cảnh giác xem có ai đi đến chỗ này hay không.
Trịnh Cao tiếp tục nói:
Tôi và em trai tôi đã theo dõi Kỳ Vị một thời gian. Chúng tôi phát hiện bệnh viện này thực ra còn có tầng hầm ngầm cùng loại với ngục giam, người bị giam ở đó mới là các bác sĩ thực sự của bệnh viện này, viện trưởng thực sự cũng bị nhốt ở đó, mà bác sĩ cùng viện trưởng chúng ta đang gặp bây giờ, kỳ thật chính là bệnh nhân.
Vậy sao?
Đối với chuyện mà bản thân đã sớm biết này, phản ứng của Phong Quang hết sức bình tĩnh.
Cô Hạ, chủ nhân hiện tại của bệnh viện này chính là Kỳ Vị, mà Kỳ Vị là một người có lòng cảnh giác rất mạnh, nhưng dường như hắn đối xử rất tốt với cô, cũng không đề phòng cô như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.