Chương 1146: Mạt thế, cua đổ giáo sư ngồi xe lăn (9)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 745 chữ
- 2022-02-09 03:40:01
Nếu là trước kia, Phong Quang nhất định sẽ muốn cãi nhau đến cùng với Hạ Phong Ảnh, cho dù cô có thua đi chăng nữa. Nhưng hiện giờ vì ngại có người ng8oài ở đây, cô đành nhịn ý muốn cãi cọ lại.
Hạ Triều tỏ ý, rằng bất kể Thư Bạch cần dùng đến thiết bị gì, muốn tiến hành thí nghiệm gì cũng đề3u được hết, ông sẽ để mọi người ở căn cứ cố gắng phối hợp với tất cả các nghiên cứu của Thư Bạch. Như vậy tức là ông đã cho Thư Bạch quyền hạn rất lớ9n.
Không cần quá gấp gáp. Đây là chuyện của toàn nhân loại, chứ không chỉ của một mình giáo sư Thư, anh đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình.
Quả thật là Phong Quang nghĩ như vậy, rốt cuộc thì đây cũng không phải là phim bom tấn Hollywood, sẽ không có vị chúa cứu thế nào cả. Cũng như trong lịch sử loài người, bất kể là trận thiên tai nặng nề nào đi chăng nữa, con người đều phải dựa vào chính năng lực sinh tồn của mình mà sống sót, chẳng bao giờ có tình huống một người cứu vớt toàn nhân loại.
Đặt hy vọng của toàn nhân loại lên vai một người chính là hành động vô trách nhiệm.
Dù sao Hạ Triều cũng là người bận rộn, ông còn có việc phải xử lý, nên sau khi dẫn Thư Bạch tham quan phòng thí nghiệm xong, ông dặn dò Hạ6 Phong Ảnh đưa Thư Bạch và Du Ký đến phòng đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, rồi liền dẫn theo Quân Trạch rời khỏi đó.
Phong Quang rất nhiệt tình m5à nói muốn đi cùng Hạ Phong Ảnh, sau đó liền mặt dày mày dạn bám theo phía sau hắn. Thừa dịp cốt truyện còn chưa phát triển, nam thứ còn chưa kịp thích nữ chính, cô đương nhiên phải nắm chắc cơ hội gia tăng cảm tình rồi.
Ở mạt thế mà cô vẫn có thể gặp được kiểu đàn ông thế này, thật sự là có phúc lớn.
Phong Quang không có gan giành xe lăn từ trong tay Du Ký như cha cô, mà chỉ có thể đi theo bên cạnh, vẻ mặt sùng bái nói:
Anh trẻ tuổi như vậy mà đã là giáo sư, hơn nữa thành quả nghiên cứu lần nào cũng có thể giành được các giải thưởng lớn trong giới học thuật. Anh lợi hại quá đi thôi.
Giáo sư Thư.
Phong Quang mon men đến gần, cười hì hì nói:
Tôi còn nhớ rõ khi tôi đi học, trong sách giáo khoa có viết về nghiên cứu của anh.
Nhìn Phong Quang sán lại, khóe mắt Hạ Phong Ảnh liền giật giật.
Hạ Phong Ảnh đi ngay sau Phong Quang lại giật giật khóe miệng.
Khuôn mặt Thư Bạch vẫn luôn có ý cười lễ phép,
Như vậy vẫn không đáng gì, rốt cuộc thì tôi vẫn chưa thể nghiên cứu ra loại kháng sinh có thể chống lại virus xác sống.
Thư Bạch bỗng nhiên cười hỏi:
Hiện giờ cô Hạ vẫn còn đọc sách sao?
Đương nhiên, tôi yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, ngay cả khi không thể đến trường học...
Đó là sách giáo khoa trung học cơ sở. Tôi vẫn nhớ rõ.
Thư Bạch mỉm cười, quả thật là ôn nhuận như ngọc.
() Ôn nhuận như ngọc: Ôn hòa và ấm áp như ngọc, ngoài chỉ thái độ thì còn có ẩn ý mô tả vẻ đẹp ngoại hình.
Không phải đến trường thì ngày nào em ấy cũng được ngủ nướng trong phòng, không biết vui vẻ đến chừng nào nữa.
Hạ Phong Ảnh ngắt lời Phong Quang, cười với vẻ mặt tức giận của cô một cái, tiếp tục nói:
Trước kia khi còn đi học thì thành tích không tốt, sách cũng không thích đọc, so với học tập thì còn thích ôm búp bê đi ngủ hơn. Anh nói đúng chứ? Em gái đáng yêu của anh.
Cô tự nhủ thầm mình phải nhịn, sau đó phát hiện - không nhịn nổi!
Hạ Phong Ảnh, anh đừng có mà bôi nhọ em, anh mới là người trốn học hàng ngày thì có!
Ái chà, em gái đáng yêu của anh thẹn quá hóa giận, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.